Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1781: Bọn Họ Muốn Bồi Thường Gấp Mười Lần...



Đất thành Huyền Vũ cần, hắn sao có thể không dời đi được? Hoặc có lẽ là dám không dời đi hay sao? Hắn không muốn trêu chọc phải thành chủ thành Huyền Vũ, nếu không thì lỡ như bị một tát đập chết thì phải làm thế nào?

- Được.

Trương thúc cười cười, xoay người đi về phía sân vườn lân cận.

Đạt Tư nhìn chăm chú vào Trương thúc đang rời khỏi, lại gõ vào cánh cửa sát vách của phủ Hầu Tước, nói yêu cầu dời đi giống như thế với đối phương, trong lòng mới thăng bằng lại một chút.

Hắn quay lại bên trong phủ Bá Tước, gọi quản gia đến, bắt đầu sắp xếp chuyện dọn nhà, thị nữ và nô bộc trung thành đàng hoàng sẽ được giữ lại, những nô lệ khác sẽ thả cho tự do toàn bộ.

Đạt Tưở một bên nhìn vào, chờ quản gia dẫn người thu dọn đồ đạc xong, vận chuyển toàn bộ lên trên xe thú, mới thở dài thở ngắn mà rời khỏi.

Lúc gần đến cổng Nội thành, hắn nhìn thấy những quý tộc khác cũng bắt đầu dọn dẹp, bao lớn bao nhỏ vận chuyển về phía xe thú. Hai tay mười ngón của Đạt Tưchắp ở phía sau ót, lẩm bẩm:

- Thú vị, xây dựng khu Buôn Bán ở bên trong thành Y Lê, có thể giống với Phố Buôn Bán ở thành Huyền Vũ sao?

Ngày hôm nay, có rất nhiều người rời đi Nội thành và Ngoại thành, mặc kệ là những người này có đồng ý hay không, thì dưới mệnh lệnh của Tô Lâm Y Tư và 'danh tính hung hăng' của thành Huyền Vũ, thì người ở bên trong khu vực đất đá trụ vây càng ngày càng ít.

Đạp đạp đạp~~~

Lúc bầu trời tối đen, các gia đình ở chính thành đã dọn đi, nhưng vẫn còn lại người của mười nhà có tính nết ngoan cố, có khuyên bảo bao nhiêu lần thì cũng không chịu rời đi.

Trong Vương cung, Trương thúc báo cáo tình hình với Tô Lâm Y Tư.

Lão cung kính hỏi:

- Bệ hạ, những người không muốn dọn đi kia thì phải làm thế nào?

- Không muốn dọn, vậy thì cũng không cần phải để ý đến, ngày mai người của thành Huyền Vũ sẽ biết xử lí.

Tô Lâm Y Tư lạnh nhạt nói.

- Biết xử lý như thế nào?

Trương thúc vô ý thức mà hỏi.

Tô Lâm Y Tư lắc đầu, ngáp một cái rồi nói:

- Không rõ nữa, có thể sẽ bị một cái tát đánh chết, cũng có thể sẽ cưỡng ép rời đi, sống chết tùy ý thôi.

- Bệ hạ mệt rồi, hãy chú ý nghỉ ngơi.

Trương thúc chân thành nói.

- Ừm, biết rồi.

Tô Lâm Y Tư gật đầu một cái.

Cô đang suy nghĩ, làm sao để mời những Thành chủ của các thành lớn và các quý tộc đến đây, lại là một chuyện khiến cho người khác đau đầu.

Cô trở thành Nữ vương mới chỉ có hai ngày, chuyện phải xử lý cũng chồng chất như núi, mỗi ngày đều phải bận đến khuya mới có thể chợp mắt một chút.

Tô Lâm Y Tư hít sâu một hơi, có hơi nhung nhớ về cuộc sống vô lo vô nghĩ của trước đây.

Lên làm Nữ vương thì mới biết được, vị trí này cũng không hề tốt, một đống chuyện lớn, đều cần đích thân nành xử lý.

- Ai~~~ Sớm biết như thế thì không làm Nữ vương rồi.

Tô Lâm Y Tư thầm than một tiếng.

Trương thúc dở khóc dở cười, vội vàng nói:

- Bệ hạ, câu này không thể nói lung tung được.

- Ta cũng chỉ lẩm bẩm với một mình ngươi mà thôi.

Tô Lâm Y Tư thả lỏng vương vị ngồi tê mông.

Trương thúc cười cười, lão tận mắt nhìn thấy Tô Lâm Y Tư nhà tan cửa nát, từ dáng vẻ bất lực, trưởng thành, cho đến bây giờ là Nữ vương, trong lòng tràn đầy cảm khái.

Tô Lâm Y Tư vẫy vẫy tay áo nói:

- Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.

- Vâng.

Trương thúc cung kính hành lễ, xoay người rời khỏi điện chính.

Tô Lâm Y Tư nhắm mắt một lúc, sau đó lại bắt đầu xử lý tất cả các chuyện lớn nhỏ.

Ngày hôm sau, trời mới vừa sáng, Thành Phòng Quân của thành Huyền Vũ đã tiến vào thành Y Lê, dọc theo Trường Nhai tiến về phía nội thành.

Dẫn đội lần này là Cầm Vũ, mang đến một ngàn tên Thành Phòng Quân, hỗ trợ xây dựng Khu buôn bán mới. Dự định của Mục Lương là hôm nay sẽ xây dựng xong chủ thể kiến trúc của khu Buôn Bán.

Cầm Vũ dẫn theo Thành Phòng Quân đến nơi đất đá trụ vây mà Mục Lương dùng, rồi vung tay lên, ra lệnh:

- Tản ra, vây khối đá này lại, không cho phép người khác đi vào.

- Vâng.

Nhóm Thành Phòng Quân cùng lên tiếng đáp lại, sau khi tản ra tạo thành một hình tròn hình tứ phương.

Vòng lớn chia thành hai nửa, một nửa ở bên trong thành, một nửa ở bên ngoài thành, ở giữa tách ra từ bức tường của nội thành. Lúc Mục Lương đến, Cầm Vũ đang ở trong nội thành, xử lý những quý tộc không muốn rời đi kia.

Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông bụng phệ ở trước mặt, nhịn lại tính tình nói:

- Chỗ này nội trong hôm nay sẽ bị tháo dỡ xuống, các hạ hãy nhanh chóng rời khỏi đi.

- Phì, ngươi nói ta đi thì ta phải đi sao?

Người đàn ông tức giận hô lên.

Cầm Vũ nhăn mày lại:

- Mảnh đất này, là của thành Huyền Vũ bọn ta, đợi sau khi xây dựng xong khu Buôn Bán, thì sẽ có phòng ở cho các ngươi.

- Mau cút đi, đừng có làm phiền ta.

Người đàn ông không muốn nói thêm gì với Cầm Vũ, xoay người đóng cửa sân lại.

Đôi mắt của Cầm Vũ lạnh xuống, nàng đến thăm hỏi nhà của những người ở chỗ này, đều không muốn dọn đi như thế, còn có không ít người phun lời ác độc.

- Làm sao thế?

Mục Lương từ trên trời hạ xuống, rơi xuống bên cạnh Cầm Vũ.

Cầm Vũ giải thích:

- Đại nhân, những người này không muốn dọn đi.

- Không hài lòng đối với phương án bồi thường sao?

Chân mày của Mục Lương hơi nhăn lại.

Cầm Vũ mấp máy đôi môi, nhỏ giọng nói:

- Bọn họ muốn bồi thường gấp mười lần...

- Gấp mười lần?

Mục Lương cười mỉa một tiếng.

Mảnh đất này, vốn là do thành Y Lê vẽ ra để cấp cho thành Huyền Vũ, vậy nên quyền sở hữu là của anh, bây giờ có người ở trên đất của anh, nói với anh là bồi thường gấp mười lần.

- Để ta giải quyết.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Chỉ nhìn thấy anh bước về phía trước một bước, hơi chuyển động ý niệm, sân nhỏ ở trước mặt liền chấn động, mặt đất xuất hiện các vết nứt.

Ầm ầm ầm~~~

Trong tiếng ầm ầm của trận, kiến trúc ở bên trong sân viện bị nâng lên cao cách mặt đất vài mét, sau đó bay ra ngoài thành Y Lê.

Đây mới thật sự là ý nghĩa của việc dọn nhà.

Đôi môi đỏ mọng của Cầm Vũ khẽ nhếch lên, mắt nhìn về hướng đình viện bay đi phía xa xa.

Động tác của Mục Lương không dừng lại, còn dọn luôn cả người, phòng ở và đình viện đi hết, nhét toàn bộ ra bên ngoài thành Y Lê.

………….

Bên trong thành Y Lê, dân trong thành đang vây xem ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt nhìn vào từng gian đình viện từ đỉnh đầu bay qua, còn có thể nghe thấy tiếng hét sợ chói tai từ bên trong truyền ra.

Không ít người cảm thấy may mắn, vì đã không lựa chọn đối địch với thành Huyền Vũ, mà là dọn đi đúng hạn.

Sau khi Mục Lương lộng tẩu những hộ bị cưỡng chế, thuần thục thi triển năng lực, xây dựng nên một bức tường cao năm mét, binh sĩ khu vực vòng trụ đá tụ tập lại.

Một ngàn Thành Phòng Quân kia, tiếp tục trú đóng ở tên trường.

- Bắt đầu dỡ bỏ nhà.

Đôi mắt của Mục Lương nhắn rồi lại mở, gợn sóng vô hình khuếch tán ra, bao phủ một vòng đất của bức tường cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận