Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 516: Có Thể Hạ Gục Cao Thủ Cấp 4

Khu Vực Trung Ương, bên trong Sở Nghiên Cứu.
Vưu Phi Nhi đang nghiên cứu bí dược trị liệu ‘Hư Quỷ Cảm Nhiễm’.
Cô rót nước thuốc đã điều chế vào dụng cụ lưu ly có hình dạng như bình thí nghiệm.
Lạch cạch...
Cô gái tóc vàng mở bình chứa Nước Mắt Thiên Sứ, thận trọng nghiêng thân bình.
- Hy vọng lần này có thể thành công.
Vưu Phi Nhi mím môi, đôi mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm giọt Nước Mắt Thiên Sứ sáng long lanh rơi vào trong bình pha lê.
- Đừng để ta thất vọng nha...
Đây là lần thí nghiệm thứ 129 của cô rồi.
Mỗi lần thí nghiệm cô đều phải sử dụng một giọt ‘Nước Mắt Thiên Sứ ’, cho nên mỗi lần thất bại cô đều cảm thấy rất tiếc.
Tí tách...
Nước Mắt Thiên Sứ xanh mơn mởn vừa chạm vào nước thuốc, cả bình thuốc chậm rãi đổi màu.
Nước thuốc vốn dĩ có màu nâu, nhưng sau một phút đã bị Nước Mắt Thiên Sứ biến thành màu xanh nhạt.
- Thành công rồi sao?
Vưu Phi Nhi trợn tròn hai mắt.
Cô thận trọng đặt bình pha lê ở trước mắt, cẩn thận quan sát.
Nước thuốc hơi trong suốt, có màu xanh mơn mởn, thoạt nhìn không giống như là hàng thất bại.
Lộc cộc lộc cộc...
Vưu Phi Nhi lập tức há miệng uống hết nước thuốc trong bình, không hề có chút do dự.
- Ợ!
Cô ợ một cái, đặt bình lưu ly xuống bàn rồi cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể.
- Không có biến hóa?
Vưu Phi Nhi cau mày, giơ tay xoa bụng, lẩm bẩm:
- Lại thất bại rồi sao?
Cô ngồi xuống, trên mặt không cảm xúc, chuẩn bị chờ thêm nửa giờ nữa, có lẽ là dược hiệu cần thời gian để phát huy.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Nửa giờ sau, cô gái tóc vàng chống cằm bằng một tay, mệt rã rời nhắm mắt lại.
Đạp đạp...
Mục Lương vừa đi vào Sở Nghiên Cứu thì nhìn thấy cô gái tóc vàng đang ngủ gà ngủ gật.
- Ngủ rồi à?
Hắn nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Vưu Phi Nhi, cúi người nhìn gò má của cô.
Lông mi mảnh dài khẽ rung động, đôi mắt vô ý thức chuyển động dưới mí mắt.
- Xem ra ngủ rất ngon.
Mục Lương cảm thán một tiếng, không nhẫn tâm đánh thức cô gái tóc buộc hai chùm.
Anh quan sát bàn làm việc, đủ loại chai lọ vại bình xếp cạnh nhau, bên trong đều chứa nước thuốc với màu sắc khác nhau.
- Ưm ưm...
Đôi môi phấn hồng của Vưu Phi Nhi hơi run rẩy, lông mày nhíu chặt.
- Tại sao lại thất bại chứ, khi nào ta mới nghiên cứu ra bí dược trị liệu Hư Quỷ Cảm Nhiễm đây...
Cô gái tóc vàng lẩm bẩm không ngừng, hiển nhiên là đang nói mớ.
Mục Lương hơi nhướng mày, cô gái mơ hồ còn đang nghiên cứu bí dược trị liệu Hư Quỷ Cảm Nhiễm?
Anh hơi suy nghĩ, lập tức hiểu rõ ý tưởng của cô gái tóc vàng.
Cô ấy lo lắng Nước Mắt Thiên Sứ không thể hoàn toàn chữa khỏi Hư Quỷ Cảm Nhiễm, cho nên nghiên cứu loại thuốc phòng ngừa.
Mục Lương líu lưỡi, chỉ khi nào hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh này thì tảng đá trong lòng cô ấy mới thật sự biến mất.
Mà điều này cần có Nước Mắt Thiên Sứ cấp 8, thậm chí là cấp 9.
- Nóng vội không được đâu.
Anh khẽ thở dài một cái, ai bảo bây giờ anh không có điểm tiến hóa.
Dự định tiếp theo của Mục Lương là tiến hóa Trà Thụ Tinh Thần đến cấp 9, sau đó là Đôi Cánh Thiên Sứ.
- Ư ư...
Hàng mi dài của Vưu Phi Nhi hơi run rẩy, mí mắt chậm rãi nâng lên, đôi mắt màu vàng óng phản chiếu khuôn mặt của anh.
Cô mơ hồ chớp mắt, vẫn còn chưa hoàn hồn.
Mục Lương giơ ngón tay búng nhẹ vào trán của cô, mỉm cười trêu ghẹo nói:
- Còn chưa tỉnh ngủ sao?
- A, Mục Lương!
Vưu Phi Nhi khẽ hô một tiếng, ánh mắt mơ hồ lập tức tỉnh táo.
Gương mặt xinh đẹp của cô phiếm hồng, ánh mắt dáo dác, không dám đối mặt với Mục Lương.
Anh cúi người, kinh ngạc hỏi:
- Tại sao lần nào ngươi cũng không dám nhìn thẳng vào ta?
- Không... Không có nha.
Khuôn mặt của Vưu Phi Nhi càng đỏ hơn.
Nếu bắt cô phải đối mặt với người mình thích, e là cô sẽ không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
- Tốt thôi.
Mục Lương nhún vai, lập tức đổi sang đề tài khác:
- Ngươi nghiên cứu Huyết Độc tới đâu rồi?
- Hoàn thành rồi.
Vưu Phi Nhi nghe vậy đứng lên, lục tìm thứ gì đó trên bàn làm việc.
- Tìm được rồi, chính là cái này.
Cô lấy ra ba bình lưu ly, bên trong đều chứa vật chất màu đỏ.
Hai bình chứa chất lỏng, một bình chứa bột phấn.
- Tất cả đều được lấy ra từ Huyết Độc à?
Mục Lương trầm giọng hỏi.
Vưu Phi Nhi gật đầu, chỉ vào bình pha lê thứ nhất, nói:
- Đúng vậy, bình này chứa máu thú hỗn hợp, từ ba mươi sáu loại máu thú trộn vào nhau.
- Ba mươi sáu loại máu thú?
Mục Lương ngước mắt ngưng thần.
Vưu Phi Nhi hồn nhiên nói:
- Huyết Độc được chế tạo từ nhiều loại máu thú và bí dược.
- Vậy bình máu thú hỗn hợp này còn có độc không?
Mục Lương trầm giọng hỏi.
Nếu máu thú không có độc, vậy Ma Cà Rồng có thể hấp thu được sao?
- Không, chất độc đã bị ta tách ra đựng ở bình thứ hai.
Vưu Phi Nhi chỉ sang bình lưu ly bên cạnh.
- Độc tính mạnh chứ?
Mục Lương đong đưa bình lưu ly, chất lỏng màu đỏ bên trong hơi dính, nhìn giống lòng trắng trứng màu đỏ.
- Có độc, chỉ cần một giọt là có thể hạ gục cao thủ cấp 4.
Vưu Phi Nhi thanh thúy đáp.
- Độc tính mạnh tới như vậy sao!
Mục Lương ngạc nhiên.
Vưu Phi Nhi gật đầu, giải thích:
- Đây là dược hiệu sau khi tinh luyện, rất bình thường.
Huyết Độc vốn chỉ cần nhóm lửa sinh ra khói đặc là đã có thể hạ độc chết cả một thành người bình thường.
Sau khi được Vưu Phi Nhi tinh luyện theo phương pháp đặc biệt, hiệu quả tất nhiên sẽ tăng cao.
- Vậy bình thứ ba đựng cái gì?
Mục Lương tò mò hỏi.
Vưu Phi Nhi giải thích:
- Thứ này cũng là độc, nhưng vô hại với con người, chỉ có hại đối với hung thú thôi.
Cô dùng bột phấn làm thí nghiệm, sau đó con hung thú không may mắn kia đã bị hỏa táng.
Mục Lương hơi nhướng mày, kinh ngạc nói:
- Thú vị đấy, một phần Huyết Độc lại có thể tinh luyện ra hai loại độc khác nhau.
Anh cầm bình pha lê chứa máu thú hỗn hợp, nghiêm túc hỏi:
- Ngươi xác định người uống loại máu thú này sẽ không xảy ra việc gì?
- Yên tâm đi, ta bảo đảm.
Vưu Phi Nhi tự tin thề thốt.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương khẽ gật đầu, chuẩn bị cung cấp loại máu thú này cho các Ma Cà Rồng tới từ thành Dạ Nguyệt.
Vưu Phi Nhi lén lút ngước mắt nhìn anh, khi ánh mắt của anh dời qua thì lập tức nhìn sang chỗ khác.
Mục Lương cong môi cười, cô gái mơ hồ này cũng thú vị không kém.
Anh giơ tay xoa đầu của Vưu Phi Nhi, ôn hòa nói:
- Lần này, ta tới đây là có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
- Chuyện gì vậy?
Toàn thân Vưu Phi Nhi hơi run rẩy, lỗ tai bị nhuộm thành một màu phấn hồng.
Anh mỉm cười nói:
- Ta cần một ít thuốc nhuộm cho vải bố, không cần có hiệu quả đổi màu, màu sắc càng đa dạng càng tốt.
Vải để dệt quần áo đã có, lại khuyết thiếu thuốc nhuộm màu.
Mặc dù có thuốc màu dùng để in ấn đồng Huyền Vũ, nhưng nếu dùng để nhuộm vải thì lại có phần quá xa xỉ và lãng phí.
Cái Mục Lương muốn là thuốc nhuộm ‘vừa nhiều vừa rẻ’.
Vưu Phi Nhi tươi cười như hoa:
- Cái này đơn giản thôi, ta cần ba ngày có thể nghiên cứu được.
- Được.
Mục Lương dịu dàng nói:
- Ngươi nhớ phải nghỉ ngơi đầy đủ.
- Ta không sao đâu.
Vưu Phi Nhi cười khanh khách nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận