Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1276: Không Quân Không Có Thương Vong



- Gần đây có sào huyệt hư quỷ ư?

Phân thân của Mục Lương nghiêng đầu hỏi.

Kim Phượng lắc đầu, trầm giọng nói:

- Ta cũng không rõ lắm, những hư quỷ tới từ bốn phương tám hướng, không có quy luật để tìm ra.

Hắn nghe vậy chỉ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

- Ế, từ từ.

Kim Phượng theo bản năng hô một câu.

- Còn việc gì nữa?

Mộc Phân Thân xoay người, bình tĩnh nhìn chăm chú vào người phụ nữ tóc vàng.

- Ngươi cố ý đến giúp ta?

Kim Phượng nhíu mày hỏi.

- Ừm.

Phân thân của Mục Lương lên tiếng.

Kim Phượng há miệng thở dốc, nghĩ một chút lại hỏi:

- Ngươi không ở thành Huyền Vũ, bên đó không có việc gì sao?

- Thành Huyền Vũ rất an toàn.

Hắn liếc mắt nhìn người phụ nữ tóc vàng một cái, lại bổ sung:

- Ít nhất an toàn hơn nơi này của ngươi.

-....

Kim Phượng giật giật khóe miệng, tức giận ném qua một tia xem thường.

- Không còn chuyện gì khác sao?

Mộc Phân Thân ngước mắt hỏi.

Đôi mắt đẹp của cô vừa chuyển, lại hỏi:

- Vậy ngươi phải rời đi sao?

Trong lòng cô còn một loại ý tưởng khác, nhỡ khi Mục Lương vừa rời khỏi, lại có hư quỷ cấp cao đến công thành thì sao, hiện tại thành Phượng chắc chắn không chống đỡ được chúng bao lâu.

Thủ vệ trong thành thương vong thảm trọng, lại thiếu rất nhiều bí dược chữa thương, rất khó làm cho bọn họ khôi phục sức chiến đấu trong thời gian ngắn.

- Tạm thời thì không.

Phân thân của Mục Lương bay lên trời, hắn không hề dừng lại ở thành Phượng, mà quay về căn cứ trung chuyển.

Hắn bắt đầu gia cố thêm độ dày cho lá chắn ngọc lưu ly của căn cứ trung chuyển, chuẩn bị nếu có hư quỷ cấp chín xuất hiện. Hắn làm cho lá chắn ngọc lưu ly của căn cứ trung chuyển to hơn, lại dày hơn, sau đó còn áp súc để gia tăng độ cứng.

- Là thành chủ đại nhân.

Bên trong căn cứ trung chuyển, Thành Phòng Quân cung kính lên tiếng.

- Thật tốt quá, nhất định là thành chủ đại nhân tới cứu chúng ta.

Bên trong căn cứ trung chuyển mọi người đều hoan hô nhảy nhót, tâm tình căng thẳng của họ cũng trầm tĩnh lại. Khi Kim Phượng nghe được âm thanh này, cô thì thầm trong miệng cái gì đó.

- Quá soái, đáng tiếc...

Cô nhẹ giọng cảm thán.

Kim Phượng có chút phiền muộn, nếu chính mình không phải thành chủ thành Phượng, có lẽ mình sẽ theo ngài ấy tới thành Huyền Vũ.

- Nếu có người nối nghiệp thì tốt rồi.

Cô thở dài lần thứ hai, sau đó điểm danh toàn bộ những thuộc hạ của mình, có điều chẳng một ai đủ năng lực để kế vị chức thành chủ này.

- Tối nay thử chiêm tinh lại một lần nữa xem duyên phận của ta và Mục Lương thế nào... Thực sự là phiền toái mà, những chuyện về đàn ông này đều vô cùng khó khăn… Thật sự muốn tới thành Huyền Vũ.

Kim Phượng đã đưa ra quyết định, sau đó xoay người đi duy trì trật tự bên trong thành, an bài người kiểm kê người bệnh, làm chuẩn bị cho đợt thuỷ triều hư quỷ tiếp theo.

Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên của thuỷ triều hư quỷ, vẫn không thể buông lỏng

……….

Trên Sơn Hải Quan, thành Huyền Vũ.

- Mục Lương?

Hồ Tiên hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào hai mắt đang nhắm chặt của Mục Lương, nhỏ giọng gọi một câu.

- Ta không sao.

Mục Lương mở mắt.

Hồ Tiên hỏi:

- Thành Phượng bên kia biết làm sao bây giờ?

- Không sao đâu, đã để cho người ta qua bên đó rồi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Để cho ư… Người đó ư?

Con ngươi màu đỏ hồng của Hồ Tiên đảo quanh một vòng, dường như cô nghĩ tới cái gì.

- Đúng vậy.

Mục Lương cong lên khóe môi.

- Vậy là tốt rồi.

Hồ Tiên nhẹ nhàng thở ra.

Mục Lương nhìn về phía bước sau đó bước nhanh qua bên cạnh Đại An Ti, trầm giọng hỏi:

- Tình huống thương vong thế nào?

- Đại nhân, đã chết một trăm linh ba người, bị thương ba trăm mười bảy người.

Đại An Ti nghiêm túc báo cáo:

- Trong đó chín mươi hai người trọng thương.

Mục Lương trầm giọng nói:

- Làm tốt công tác thống kê đi, chờ sau khi thuỷ triều hư quỷ chấm dứt, việc đầu tiên cần làm là phát trợ cấp cho những người đó.

- Vâng, đã đăng ký xong.

Đại An Ti dùng sức gật đầu.

Mục Lương nghiêng đầu dặn dò:

- Các ngươi thủ tại đây, ta đi dọc theo tường thành đi xem.

- Ta và ngươi đi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Ừm, vậy đi thôi.

Mục Lương gật đầu.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Chú ý an toàn.

- Yên tâm đi, ta rất nhanh sẽ trở về.

Mục Lương khoát tay áo, đỡ lấy vòng eo của cô gái tóc bạch kim, sau đó hai người đi dọc theo tường thành tiến về phía trước, lại dọc theo sương mù mộng ảo bay tiếp. Xuyên qua sương mù là Nắp Ấm Dụ Dỗ đang thủ trên tường thành. Lúc này, Nắp Ấm Dụ Dỗ đã muốn ngừng công kích, dưới tường thành đầy thi thể.

- Nơi này cũng không có hư quỷ.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

Mục Lương bình thản nói:

- Rồng Dung Nham Khổng Lồ cũng thủ ở chỗ này, trừ phi là mấy con hư quỷ cấp chín tiến công, nếu không chắc chắn không phá được phòng thủ.

Ly Nguyệt ôn nhu nói:

- Ngược lại nơi phòng thủ yếu ớt nhất lại là Sơn Hải Quan.

- Cũng không hẳn vậy, Sơn Hải Quan có Rồng Biển, còn có Hoa Sương Mê, còn có các ngươi.

Mục Lương cong lên khóe môi.

Hiện tại, thành Huyền Vũ đã có thể nói là tường đồng vách sắt, hư quỷ rất khó tiến công vào trong thành.

- Thuỷ triều hư quỷ lần này dễ dàng hơn so với trong tưởng tượng...

Ly Nguyệt khẽ cười một tiếng. Trong lòng cô cũng hiểu, không phải thuỷ triều hư quỷ yếu, mà là thành Huyền Vũ quá mạnh mẽ.

Ly Nguyệt đưa mắt nhìn chằm chằm vào anh , này mọi việc đều bởi vì anh, hành Huyền Vũ mới có thể an toàn.

- Đẹp không?

Mục Lương nghiêng đầu ba hoa một câu.

- Đẹp.

Ly Nguyệt không chút keo kiệt khen ngợi

- Hả, cũng coi như dễ nhìn một chút.

Tâm tình của Mục Lương rất tốt, Ly Nguyệt âm thầm cảm thấy trong lòng ngọt ngào, như là đánh đổ lọ mật đường.

- Phía trước đã tới Thiên Cức Quan, chúng ta đi xuống nhìn.

Mục Lương ôn hoà nói.

- Được!

Ly Nguyệt lên tiếng.

Cô cúi đầu nhìn Hoa Ngàn Gai, thi thể hư quỷ đang bị treo trên tường thành, lướt qua một chút cũng đếm được hơn một ngàn thi thể hư quỷ.

- Là thành chủ đại nhân.

Trên tường thành, Hạ Lạc và Thái Khả Khả cao giọng hô, hai người đã phát hiện Mục Lương và cô gái tóc bạch kim đến.

- Thế nào, tình huống thương vong như thế nào?

Mục Lương đặt hai chân xuống đất, phía bước nhanh đi tới trước mặt Thái Khả Khả và Hạ Lạc. Thái Khả Khả nâng tay chào theo nghi thức quân đội, hưng phấn nói:

- Báo cáo thành chủ đại nhân, Không Quân không có thương vong.

- Không có thương vong ư? Làm sao có thể?

Ly Nguyệt sửng sốt một chút.

- Là như vậy, Hoa Ngàn Gai không cho chúng ta cơ hội xuất thủ...

Hạ Lạc cười khổ đem chuyện vừa trải qua nói lại một lần.

- Mạnh như vậy!

Ly Nguyệt trừng lớn con ngươi bạch kim.

- Ta đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra.

Mục Lương cười cười.

Sau khi tiến hoá tới cấp mười, Hoa Ngàn Gai đã có một phần linh trí.

Mục Lương nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói:

- Nơi này có Hoa Ngàn Gai bảo vệ, các ngươi điều một nửa người qua Sơn Hải Quan hỗ trợ đi.

Lấy thực lực của Hoa Ngàn Gai, cho dù hư quỷ cấp chín đến đây nó cũng có thể ngăn lại, trừ phi có hư quỷ cấp mười.

- Vâng!

Thái Khả Khả dùng sức gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận