Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 443: Có Điều Hơi Độc Miệng Một Chút

Mễ Á liếc nhìn bạn tốt, khóe miệng không nhịn được cong lên một chút, hỏi một câu mang theo ẩn ý:
- Mục Lương, chúng ta còn bao nhiêu ngày mới đến thành Dạ Nguyệt?
Cô cố ý nhấc lên vấn đề này, muốn nhắc nhở cô gái Ma Cà Rồng một chút.
Nhưng xem dáng vẻ của Hi Bối Kỳ là hoàn toàn không thèm quan tâm.
- Ngày mai chắc có thể đến thành Dạ Nguyệt.
Mục Lương ôn hòa đáp.
- Quá nhanh.
Mễ Á bất đắc dĩ lắc đầu.
- Chị, lần này ngươi sẽ ở lại đây chứ?
Mễ Nặc dừng nhai bánh lúa mì, tròng mắt màu lam nhìn chằm chằm cô gái tai mèo.
Mễ Á vỗ vai em gái, nhẹ giọng nói:
- Tạm thời ta không có nhiệm vụ, có thể ở thêm một thời gian nữa.
- ..... Vâng.
Mễ Nặc bĩu môi đáp.
Ý của cô gái tai mèo là khi nào có nhiệm vụ thì cô ấy sẽ phải rời đi.
- Yên tâm, bây giờ, ta đã biết ngươi ở thành Huyền Vũ, sau này khi nào rảnh rỗi thì ta sẽ tới đây.
Mễ Á trấn an em gái bằng giọng nói mềm ấm.
- Vâng.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
Nửa giờ sau.
Mọi người đã ăn sáng xong, ai có việc đều đã rời đi trước.
Ly Nguyệt đi tới bên cạnh Mục Lương, nhỏ giọng nói:
- Đã bắt được đối phương, hiện tại đang giam giữ tại phòng giam tầng bốn.
- Được rồi, ta đã biết.
Mục Lương đạm nhiên gật đầu.
Hi Bối Kỳ sờ cái bụng tròn xoe của mình, nàng lại ăn quá no.
Cô đứng lên, dự định trở về phòng của mình đọc ‘Hồng Hoang’ một lần nữa.
- Hi Bối Kỳ.
Mục Lương cất tiếng gọi cô gái Ma Cà Rồng.
Đôi mắt đen của hắn trở nên thâm thúy, cười khẽ hỏi:
- Ngươi đã suy nghĩ muốn làm công việc gì ở thành Huyền Vũ chưa?
- Cái này...... Ta vẫn chưa nghĩ ra.
Hi Bối Kỳ cười ngượng ngùng hai tiếng, tròng mắt màu vàng nhìn loạn khắp nơi.
Không phải là cô chưa nghĩ ra, mấy ngày nay, cô mải mê đọc sách, căn bản không có tâm tư suy nghĩ chuyện này.
- Hay là thế này đi, ngươi có thể tới Không quân trải nghiệm một chút, nếu như thấy phù hợp thì đi Không quân, như vậy được chứ?
Mục Lương dịu dàng hỏi.
- Ừ ừ, được rồi.
Hi Bối Kỳ gật đầu lia lịa, có chút tò mò về Không quân.
Nguyệt Phi Nhan nghe vậy lập tức đứng lên, giơ tay vỗ vai cô gái Ma Cà Rồng.
- Hì hì......
Cô cười như ông cụ non:
- Vậy sau này ngươi sẽ là thuộc hạ của ta.
Hi Bối Kỳ liếc cô gái tóc đỏ, giọng điệu nhẹ nhàng:
- Thực lực của ngươi còn không cao bằng ta đâu.
- .....
Khóe mắt của Nguyệt Phi Nhan co giật mấy cái, đây là lời nói thật.
Hiện giờ, thực lực của cô gái Ma Cà Rồng là cấp 6 sơ cấp, mà Nguyệt Phi Nhan chỉ mới bước vào cấp 4.
Đương nhiên, nếu như cô gái tóc đỏ mặc Khôi Giáp Chu Tước rồi lại phối hợp Quạt Chu Tước, cô ấy vẫn có thể đấu một trận với cường giả cấp 5.
- Chức vụ của các ngươi sẽ có cấp bậc ngang nhau.
Mục Lương lắc đầu.
- Tốt.
Hi Bối Kỳ đáp không thèm để ý.
Chỉ cần được lưu lại thành Huyền Vũ là cô vui vẻ rồi, còn lại không quan trọng.
- Hi Bối Kỳ, ngươi đi theo ta một chút.
Mục Lương đột nhiên lên tiếng.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, Ly Nguyệt nhanh chóng đi bên cạnh anh.
- Chuyện gì vậy?
Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ chớp chớp, mơ mơ màng màng theo hai người rời đi Cung Điện, đi tới tầng thứ tư của Khu Vực Trung Ương.
Chừng mười phút sau, ba người đi tới khu vực phòng giam đặc thù ở tầng bốn.
- Mục Lương đại nhân.
Hộ vệ Khu Vực Trung Ương canh gác phòng giam cung kính hành lễ.
- Ừ, đối phương thế nào rồi?
Mục Lương nhàn nhạt hỏi.
- Bẩm thành chủ đại nhân, vẫn còn sống.
A Thanh cung kính đáp lại.
- Mở cửa.
Mục Lương lên tiếng.
- Vâng.
A Thanh vội vàng xoay người mở cửa phòng giam ra.
Cót két !
Mục Lương cất bước đi vào phòng giam, Ly Nguyệt theo sát bên cạnh.
- Làm gì mà thần bí như vậy?
Hi Bối Kỳ chớp mắt nghi ngờ, chậm rãi đi theo.
Trong phòng giam, tiếng mở cửa đánh thức Lan Na và hai tên thuộc hạ.
Lan Na mở mắt ra, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đi tới gần.
Cô cau mày, người đàn ông trước mắt cho nàng một loại cảm giác không đơn giản.
- Các ngươi là ai?
Lan Na lạnh giọng hỏi.
Ly Nguyệt lạnh mặt, nghiêm túc nói:
- Anh ấy là thành chủ thành Huyền Vũ của chúng ta.
Lan Na và hai tên thuộc hạ sửng sốt, thành chủ thành Huyền Vũ trẻ tuổi như vậy sao?
Mục Lương vung tay lên, một cái ghế dựa bằng lưu ly đột nhiên xuất hiện.
Anh ngồi xuống ghế, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đạm nhiên chất vấn:
- Ban đêm xông vào ngoại thành thành Huyền Vũ, các ngươi muốn làm cái gì?
Bên trên cửa ra vào Úng Thành và Phố Buôn Bán đều có dán thông báo cảnh cáo, nhắc nhở những người có ý đồ không nên vượt qua Úng Thành, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Nhưng dù vậy vẫn có người muốn mạo hiểm vượt qua Úng Thành tiến vào Khu vực Ngoại thành.
Đa số đều là kẻ trộm, cũng có một bộ phận muốn ở lại Ngoại thành, bọn họ được gọi là người nhập cư trái phép.
Nhưng chưa từng có ai thành công, bất cứ ai vượt qua Úng Thành đều bị bắt.
Đa số người bị bắt sẽ được an bài đi khai thác mỏ muối ở Bắc Nhất Phong.
- Chúng ta chỉ muốn đi vào tìm người thôi, không có ác ý gì khác.
Tên thuộc hạ Ma Cà Rồng vội vàng giải thích.
- Tìm người?
Mục Lương cau mày.
Tên thuộc hạ Ma Cà Rồng nghiêm túc đáp:
- Đúng vậy, chúng ta đang tìm tiểu công chúa của thành Dạ Nguyệt, cô ấy đang ở thành Huyền Vũ.
- Vậy à?
Mục Lương bình tĩnh lên tiếng, nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì.
Anh lại hơi nghiêng người về trước, lạnh nhạt hỏi:
- Tại sao ta lại không biết chuyện này?
Lan Na lạnh giọng nói:
- Hôm qua, ta tận mắt nhìn thấy tiểu công chúa đi vào nơi mà các ngươi gọi là Ngoại thành.
- Ta rất tò mò, tại sao tiểu công chúa của các ngươi không ở thành Dạ Nguyệt mà lại xuất hiện tại thành Huyền Vũ?
Mục Lương ngồi bắt chéo chân, cơ thể dựa vào lưng ghế, nhìn nhóm ba người Ma Cà Rồng đang nằm liệt trên mặt đất.
- .....
Khóe miệng của Lan Na run rẩy.
Chẳng lẽ cô nên nói là do tiểu công chúa chạy trốn ra ngoài?
- A, giọng nói này... Có phải là chấp sự Lan Na không?
Bên ngoài phòng giam, Hi Bối Kỳ ló đầu vào, vì cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Lan Na nghe được giọng nói quen thuộc không nhịn được sửng sốt một chút, đôi mắt màu vàng óng mở to, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý mừng, gấp giọng hô to:
- Tiểu công chúa!
- A? Là chấp sự Lan Na thật sao?
Hi Bối Kỳ đi vào phòng giam, nhìn thấy một người quen bị trói như nhộng.
Cô bước nhanh tới trước, con mắt màu vàng óng hiện lên sự khó hiểu, chuyện này là gì đây?
Mục Lương hơi nhướng mày, lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi quen biết những người này à?
- Biết chứ, Lan Na là chấp sự cao cấp của gia tộc chúng ta.
Hi Bối Kỳ hồn nhiên nói:
- Cô ấy đối xử với ta không tệ, có điều hơi độc miệng một chút.
- .....
Khuôn mặt của Lan Na run rẩy, đây là đang khen hay mắng cô đây?
Cô ngước mắt nhìn Mục Lương, tiếng nói khàn khàn:
- Cô ấy chính là tiểu công chúa mà chúng ta đang tìm kiếm.
- Nếu mọi người quen biết nhau, vậy thì dễ nói chuyện rồi.
Mục Lương vỗ tay vài cái, tơ nhện trói chặt ba người lập tức phân giải thành bông.
- Nếu như các ngươi đến tìm người, vậy tại sao phải lén lút đi vào?
Ly Nguyệt lạnh giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận