Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2454: Kiệt Kiệt Kiệt, Đây Không Phải Là Chuyện Mà Một Người Chết Nên Biết.

Vân Vân quay đầu nói:

- Tân Tây nãi nãi không cần nghỉ ngơi một chút sao?

- Không có thời gian.

Tân Tây trầm giọng nói, bước nhanh tới Thiên Cức Quan, đi về phía Cửa Truyền Tống.

Vân Vân vội vàng đuổi theo, từ nhỏ cô đã ở bên trong Thánh Thành, tính tình có chút bướng bỉnh và nghịch ngợm, chỉ biết là Hư Quỷ rất ghê tởm và mạnh mẽ, còn về việc Hư Quỷ có thể tạo thành nguy hại lớn đối với đại lục mới thì không có cảm giác gì.

Nửa giờ sau, hai người đi qua Cửa Truyền Tống đến khu vực Trung Ương, sau đó vội vàng lên Thang Vận Chuyển tới tầng tám.

- Cộp cộp cộp ~~~

Vân Vân vừa rời khỏi Thang Vận Chuyển đã nhanh chóng hô lớn:

- Bệ hạ, bệ hạ, việc lớn không tốt rồi!

Trong cung điện, Diêu Nhi đứng ở cửa nhắc nhở:

- Tiểu thư Vân Vân, nơi đây không được phép lớn tiếng nha.

Vân Vân sốt ruột nói nói:

- Xảy ra chuyện lớn rồi, chúng ta muốn gặp bệ hạ.

- Bệ hạ ở cung điện sao?

Tân Tây hỏi với biểu cảm nghiêm túc.

Diêu Nhi thanh thúy trả lời:

- Bệ hạ đi Quân Doanh rồi, hiện tại vẫn chưa trở lại.

- Vậy lúc nào hắn trở về thế?

Vân Vân không khỏi hỏi.

Diêu Nhi ngây thơ nói:

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trước giờ cơm sẽ trở lại.

- Vậy cũng sắp đến giờ rồi.

Vân Vân tỉnh táo lại.

Diêu Nhi nhìn về phía Tân Tây, khẩn trương nói:

- Tân Tây nãi nãi bị thương rồi!

- Đã xử lý, không có gì đáng ngại.

Tân Tây nói không chút để ý.

- Trong cung điện có bí dược chữa thương, để ta đi lấy.

Diêu Nhi xoay người bước nhanh về phía Thiên Điện, làm cho Tân Tây không kịp ngăn cản.

Vân Vân quay đầu nói:

- Tất cả mọi người rất quan tâm Tân Tây nãi nãi nha.

Tân Tây mím môi, trong lòng có chút ấm áp, cảm giác hôm nay mình bị thương không có phí công.

Hai người đi vào cung điện, còn chưa ngồi xuống thì tiểu hầu gái đã trở về, đưa mấy bình bí dược chữa thương cho Tân Tây.

Diêu Nhi vội vàng thúc giục:

- Ngài uống hết đi, như vậy các vết thương sẽ mau lành hơn.

Tân Tây xua tay nói:

- Chúng đã không có gì đáng ngại, không nên lãng phí những bí dược này.

- Tân Tây nãi nãi yên tâm, bí dược có rất nhiều, không phải lãng phí, nó vốn dĩ dùng để chữa thương mà.

Mặt của Diêu Nhi nghiêm túc bảo.

Tân Tây không lay chuyển được đối phương, cuối cùng vẫn là uống hai bình bí dược chữa thương, vết thương nhanh chóng chuyển biến tốt hơn.

……..

- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương và Ly Nguyệt đi vào cung điện, liếc mắt một cái thấy được đám người Tân Tây và Vân Vân.

- Bệ hạ đã trở về rồi.

Diêu Nhi hô một tiếng.

Vân Vân nghe vậy phản xạ có điều kiện đứng lên, cung kính hô:

- Bệ hạ vạn an.

Mục Lương gật đầu, kinh ngạc nói:

- Các ngươi trở về rất nhanh.

Ly Nguyệt nghiêm túc quan sát, nói:

- Còn bị thương.

- Chúng ta gặp Vua Hư Quỷ.

Tân Tây nói với giọng khàn khàn.

Mục Lương nhìn thấy vết thương trên người Tân Tây, giơ tay lên ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh rơi vào trên người Tân Tây.

Cơ thể bà khẽ run lên, vết thương trên người cấp tốc khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng không để lại chút vết tích nào.

Tân Tây khiếp sợ, mới đó mà đã khép lại rồi?

Mục Lương trầm giọng nói:

- Các ngươi nói tường tận tình huống lúc đó đi.

Vân Vân vội vàng đáp:

- Để ta nói, chuyện là như vậy, chúng ta đã đến bên ngoài kênh Sương Mù, nước biển nơi đó bị nhuộm đen, còn tản ra mùi hôi thối của Hư Quỷ. Biết đã tìm đúng chỗ nên chúng ta đi xuống đáy biển điều tra tình huống bên dưới, không ngờ lại đụng độ hai con Vua Hư Quỷ! Sau đó, ta và Tân Tây nãi nãi….

Thiếu nữ kể lại chuyện mình trải qua sinh động như thật, từ lúc gặp phải Vua Hư Quỷ rồi đến mạo hiểm đào sinh, làm cho tiểu hầu gái đứng nghe bên cạnh không khỏi mướt mồ hôi.

- Thật là đáng sợ.

Diêu Nhi khẩn trương nói.

Vân Vân nói với giọng điệu sống sót sau tai nạn:

- Nếu không phải nhờ Vịt Chạy Nhanh tới đón chúng ta, e rằng cả hai thật sự không trở về được nữa.

Tròng mắt màu đen của Mục Lương hiện lên tia sáng lạnh lẽo, trầm tư nói:

- Mộc Phân Thân tìm không được Vua Hư Quỷ, hóa ra là bọn chúng ở kênh Sương Mù.

Tân Tây trầm giọng nói:

- Đáy biển có một thông đạo rất dài, sâu không thấy đáy, ta giải quyết một đám Hư Quỷ cấp cao, tiếp tục đi xuống thì gặp phải Vua Hư Quỷ.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, lạnh lùng nói:

- Ta đi một chuyến.

- A, hiện tại sao?

Vân Vân sửng sốt một chút.

- Ừm, tới giờ cơm không cần chờ ta.

Mục Lương lên tiếng.

Mộc Phân Thân phải lưu thủ ở đại lục cũ, hiện tại người có thể một lần giải quyết hai con Vua Hư Quỷ và bầy Hư Quỷ cấp cao cũng chỉ có anh thôi.

Vân Vân cắn môi dưới, do dự một chút nói:

- Bệ hạ cần ta dẫn đường sao?

- Không cần, Tiểu Kim sẽ chỉ đường cho ta.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Vân Vân sửng sốt một chút:

- Tiểu Kim?

- Vịt Chạy Nhanh.

Mục Lương thuận miệng nói.

- Ồ, vậy bệ hạ chú ý an toàn.

Vân Vân chớp mắt.

- Ừm, các ngươi nghỉ ngơi đi.

Mục Lương bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi cung điện.

- Ông ~~~

Mục Lương thi triển năng lực Nhảy Vọt Ám Ảnh rời đi khu Trung Ương, sau mấy lần nhảy đã rời đi lưng rùa, phi nhanh dọc theo vùng biển bão táp vực.

- Ông ~~~

Mục Lương gia tăng tốc độ đến vị trí mà Vịt Chạy Nhanh nói với anh.

Sắc trời dần dần tối lại, cuối cùng biến thành vươn tay không thấy được năm ngón, nơi này là giao giới của kênh Sương Mù và Vùng Nước Mặn, trên bầu trời không trăng không sao.

Nơi đây tối tăm không có ánh sáng, nhưng mà lại không hề ảnh hưởng tới tốc độ của Mục Lương, tiếp tục thẳng tiến đến khu vực biển có Hư Quỷ.

Phải qua nửa đêm Mục Lương mới tới gần khu vực biển xuất hiện Hư Quỷ, khí tức Hư Quỷ nồng nặc lập tức đập vào mặt.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, nguyên tố ánh sáng ngưng tụ chiếu rọi xung quanh, lúc này anh mới thấy rõ nước biển đen như mực kia.

Anh thả mình xuống dưới, khi đến gần thì nước biển tự động tách ra hai bên.

Nguyên tố ánh sáng lại hội tụ lần nữa, chiếu rọi hoàn cảnh dưới biển, tầm nhìn gia tăng phạm vi mười mét.

- Xem ra là nơi này.

Mục Lương nhìn chăm chú bên dưới, thấy được khe vực dưới đáy biển do Vua Hư Quỷ đào ra, nó đen nhánh và sâu không thấy đáy.

Mục Lương bơi về phía vực sâu, khí tức Hư Quỷ ngày càng nồng nặc.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, cấp tốc tạo ra Lĩnh Vực Sinh Mệnh, tinh lọc khí tức của Hư Quỷ.

Anh quan sát bốn phía vực sâu, thấy được rất nhiều dấu vết đánh nhau, suy đoán đây là vết tích lưu lại khi Tân Tây chiến đấu với Vua Hư Quỷ.

- Kiệt kiệt kiệt ~ Lại có nhân loại đến nạp mạng rồi.

Giọng nói khàn khàn vang lên, Hư Thập Nhất Vương và Hư Thập Nhị Vương xuất hiện từ chỗ sâu khe vực.

Hư Thập Nhất Vương trầm giọng nói:

- Tới nhanh thật đấy.

Mục Lương ngừng rơi xuống, lạnh nhạt nhìn bọn chúng, trầm giọng hỏi:

- Các ngươi ở chỗ này làm gì?

Hư Thập Nhị Vương hoạt động hai tay, cười quái dị nói:

- Kiệt kiệt kiệt, đây không phải là chuyện mà một người chết nên biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận