Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1632: Mời Khách

Tề Nhĩ Lạp ngước mắt ôn hòa hỏi:

- Ừ, mấy ngày nay chơi vui không?

- Vui, nhưng ta vẫn chưa chơi chán.

Lăng Hương thầm nói.

- Chơi hơn nửa tháng mà vẫn còn không chán sao?

Tề Nhĩ Lạp nhướng mày, nghe không ra cảm xúc.

- Cha à ~~~

Lăng Hương ngước mắt nhìn về phía Tề Nhĩ Lạp, giọng nói trở nên điệu đà.

-.... Dừng lại đi.

Tề Nhĩ Lạp dở khóc dở cười, đưa tay vẫy vẫy.

Lúc này Lăng Hương mới chạy lên và nhào vào lòng phụ thân.

Tề Nhĩ Lạp quan tâm hỏi:

- Mấy ngày nay, không có bị thương chứ, trải qua như thế nào, ăn uống ra sao?

- Không bị thương, ăn rất tốt, còn tốt hơn ở hoàng cung nữa.

Đôi mắt đẹp Lăng Hương phát sáng, kể về những chuyện mình gặp phải trong khoảng thời gian này.

Đức Đức Đa Nhĩ bĩu môi nói:

- Nhìn dáng vẻ của ngươi không giống như bị ăn hiếp.

- Hừ, ta thông minh như vậy, sao có thể chịu tội được chứ.

Lăng Hương ngạo kiều hất cằm lên.

- Thơm quá, ngươi xịt nước hoa à?

Cái mũi của Tề Nhĩ Lạp giật giật.

Lăng Hương khen ngợi:

- Đúng vậy, nước hoa của thành Huyền Vũ quá tuyệt vời, xịt một lần là mùi thơm có thể kéo dài nửa ngày.

- Ừ, Vậy khi nào trở về thì mua cho mẹ ngươi một ít.

Tề Nhĩ Lạp gật đầu nói.

- Cha, ngươi nên mua một rương đi, hậu cung nhiều người như vậy.

Đức Đức Đa Nhĩ thuận miệng nói.

Lăng Hương phồng má không vui, cha cô là quốc vương, hậu cung có sáu người phụ nữ, chỉ là địa vị không cao bằng mẹ của cô mà thôi.

- Ngươi im miệng đi.

Tề Nhĩ Lạp trừng con trai một cái.

-...

Đức Đức Đa Nhĩ buồn bực im lặng.

- Cha, sữa tắm và dầu gội đầu của thành Huyền Vũ cũng rất tốt, sau khi dùng xong thì cơ thể sẽ rất sạch sẽ.

Lăng Hương chân thành nói.

Tề Nhĩ Lạp kinh ngạc nói:

- Khó trách ta cảm thấy ngươi trắng hơn rất nhiều, khuôn mặt không còn lấm lem như trước nữa.

Lăng Hương quyết định nói:

- Cha, sau này ta muốn tắm rửa mỗi ngày.

- Như thế thì quá phiền toái.

Tề Nhĩ Lạp trầm giọng nói.

Lăng Hương lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Không phiền đâu, sau này ta sẽ không mặc các loại váy rườm rà nữa, đi đường rất bất tiện.

Tề Nhĩ Lạp cau mày nói:

- Như vậy sao được, ngươi là công chúa, trang phục là tượng trưng cho thân phận, tự nhiên là càng hoa lệ càng tốt.

- Nhưng không cần mặc phức tạp cũng có thể lộ ra vẻ hoa lệ nha.

Lăng Hương hồn nhiên nói.

- Chuyện này không thể nào.

Tề Nhĩ Lạp lập tức phủ nhận.

Lăng Hương vươn tay chỉ ra bên ngoài bức tường lưu ly:

- Cha, ngươi nửa người thú trên khán đài kia không, tuy cô ấy không mặc nhiều, nhưng trông rất quý phái.

Tề Nhĩ Lạp quay đầu nhìn lên sân khấu, Hồ Tiên vẫn đang chủ trì hội đấu giá, lúc này đang đấu giá mười thùng rượu bên ngoài không mua được.

Hôm nay, Hồ Tiên ăn mặc rất đơn giản nhưng lại lộ ra vẻ cao quý và ưu nhã, ngược lại thì khí chất vũ mị bị đè xuống một chút.

- Lăng Hương, ngươi nhìn mặt của cô ấy rồi lại nhìn mặt của mình đi.

Đức Đức Đa Nhĩ bổ đao không chút lưu tình.

- Ca, ngươi nói ta rất xấu sao?

Lăng Hương chống nạnh, tức giận trừng lớn hai tròng mắt.

Đức Đức Đa Nhĩ nói đúng sự thật:

- Không xấu, nhưng vẫn không sánh bằng người ta.

- Tức chết ta rồi, cha, đánh hắn.

Lăng Hương ủy khuất nói.

Tề Nhĩ Lạp dở khóc dở cười, dịu dàng trấn an:

- Được rồi, đừng chấp nhặt với anh của ngươi, hắn còn không bằng ngươi đâu.

-...

Đức Đức Đa Nhĩ bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

- Lăng Hương, đó là nửa người thú, ngươi không thể so sánh với cô ấy được.

Tề Nhĩ Lạp nghiêm túc nói.

- Ta mặc kệ, ta muốn mặc đơn giản một chút, còn muốn xây nhà vệ sinh ở hoàng cung, tiếp đó xây một cái bồn tắm lớn...

Lăng Hương xoè ngón tay liệt kê mong muốn của mình, đảo mắt một vòng, uy hiếp nói:

- Nếu không thì, nếu không thì ta không trở về, ở thành Huyền Vũ cũng rất tốt.

- Chuyện này không được!

Sắc mặt của Tề Nhĩ Lạp trở nên nghiêm nghị, trong giọng nói mang theo sự cứng rắn.

Hắn thở dài, cưng chìu nói:

- Xây nhà vệ sinh thì dễ thôi, một lúc nữa ta đi hỏi thăm xây nhà vệ sinh như thế nào là được, còn về quần áo, ngươi muốn mặc gì thì mặc đi.

- Cha, ngươi tốt nhất!

Lăng Hương lập tức vui vẻ ra mặt, ôm cổ cha mình làm nũng.

Tề Nhĩ Lạp ôn hòa nói:

- Tốt, ngồi ngay ngắn, tối nay chúng ta đi thành Huyền Vũ gặp thành chủ.

- Vâng.

Lăng Hương gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cha mình.

Đức Đức Đa Nhĩ tập trung đấu giá, bắt được “Rượu giới hạn”

Hắn biết rượu của thành Huyền Vũ rất tốt, cho nên mới ra tay tham dự cạnh tranh, chuẩn bị sau này dùng để khoản đãi khách quý.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hội đấu giá chuẩn bị kết thúc.

Cộc cộc cộc ~~~

Lúc này, cửa phòng riêng bị gõ vang.

- Ai?

Đức Đức Đa Nhĩ cau mày, ra hiệu hầu gái đi qua dò xét.

Hầu gái tiến lên mở cửa phòng, ngoài cửa có một người phụ nữ mặc khôi giáp chín màu.

- Đại nhân có chuyện gì không?

Hầu gái thanh thúy hỏi.

- Tối nay, thành chủ chúng ta sẽ mở tiệc ở thành Huyền Vũ, mời đại nhân các ngươi tới tham gia.

Ly Nguyệt nói rồi đưa ra một phần thiệp mời.

Hầu gái nghe vậy quay đầu nhìn về phía sau lưng, ánh mắt mang theo dò hỏi.

- Chúng ta sẽ tham gia đúng giờ.

Tề Nhĩ Lạp bình tĩnh nói.

- Xin đợi các vị.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Lúc này, hầu gái mới đóng cửa phòng lại, đưa thiệp mời đến tận tay quốc vương.

- Thật là đúng lúc, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận đi chào hỏi rồi.

Tề Nhĩ Lạp nhìn thiệp mời, thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

- Không biết cung điện thành Huyền Vũ trông như thế nào?

Lăng Hương nói với vẻ mặt mong đợi.

Nửa tiếng sau hội đấu giá kết thúc, có người vui vẻ có người sầu.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, mọi người lần lượt rời đi Phòng Đấu Giá.

- Không có bắt được ma cụ cao cấp, ta tức muốn chết.

Trinh Hoán đen mặt, trong lòng tràn đầy phiền muộn.

Xảo Nhi thức thời im lặng, không dám nói chuyện với lão đại lúc này, sợ bị dính đạn.

- Xin chào.

Một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên phía sau lưng hai người.

- Ai?

Trinh Hoán quay đầu nhìn lại.

Ly Nguyệt nhìn Trinh Hoán rồi đưa ra thiệp mời, nói:

- Đại nhân chúng ta mời ngươi tham gia yến hội tối nay.

- Yến hội?

Trinh Hoán chớp mắt.

Xảo Nhi cảnh giác hỏi:

- Đại nhân của các ngươi là ai?

- Đại nhân Mục Lương, thành chủ thành Huyền Vũ.

Ly Nguyệt lạnh lùng đáp.

Cơ thể của Trinh Hoán hơi khựng lại, nàng quay đầu nhìn Xảo Nhi một cái.

- Chúng ta có thể đi bao nhiêu người?

Xảo Nhi vội vàng truy hỏi.

Ly Nguyệt nhìn hai người rồi bình tĩnh trả lời:

- Hai.

- Biết rồi, ta sẽ đến.

Trinh Hoán kiềm chế sự kích động trong lòng và thu hồi thiệp mời.

- Xin đợi hai vị.

Ly Nguyệt gật đầu, xoay người rời đi.

…………

Khu vực Trung Ương, thành Huyền Vũ.

Phi thuyền vận chuyển hạ cánh vững vàng ở quảng trường tầng tám.

Cửa phi thuyền mở ra, Mục Lương, Nguyệt Thấm Lan và những người khác từ trên phi thuyền bước xuống.

Anh quay đầu nói:

- Hội đấu giá kết thúc, tối nay phân phó người mang tinh thạch ma thú tới đây.

- Ta đã sắp xếp xong xuôi rồi, ngươi yên tâm đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

- Ừ, bắt đầu chuẩn bị yến hội đi, càng cao cấp càng tốt.

Mục Lương ôn hòa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận