Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1180: Ta Không Đi, Vì Sao Phải Rời Đi?



Răng rắc… Tay Mục Lương dùng sức, tiếp theo bẻ ra một khối đá ngầm kích thước chừng nửa mét, sau đó thu vào trong không gian tùy thân.

Anh chuẩn bị mang nó đi cho Vưu Phi Nhi nhìn, nếu là thứ tốt, vậy chắc chắn phải di chuyển đảo Hải Điệp lên trên thành Huyền Vũ.

……..

- Đại nhân Hải Điệp đã trở lại!

Từ trên không trung, Hồng Sa đã thấy được Hải Điệp đang đi tới.

Cô vội vàng dang ra một bàn tay, dùng sức vỗ vào móng vuốt của thủ vệ trưởng, hô:

- Mau thả ta xuống!

- Đã biết.

Trong lòng thủ vệ trưởng sầu não, hắn vỗ cánh rơi dần xuống mặt đất.

Cô gái tóc hồng buông tay ra, hai chân chạm đất, thân thể nửa ngồi. Sau khi tan hết lực quán tính, cô lập tức đứng lên vội vã chạy tới rìa đảo.

Đạp đạp đạp...

- Đảo chủ đại nhân!

Hồng Sa chụm hai tay làm loa hưng phấn hô.

Hải Điệp phất phất tay, ngữ khí thoải mái nói:

- Ta đã trở về.

- Đảo chủ!

Thủ vệ trưởng biến trở về hình người, cung kính hành lễ với Hải Điệp.

- Đại nhân, ta còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện, lo lắng muốn chết rồi.

Hai mắt Hồng Sa phiếm hồng.

Thủ vệ trưởng co giật khóe miệng. Nhìn bộ dáng khóc lóc của cô gái tóc hồng bây giờ so với bộ dáng hung hãn bình thường, người không biết còn tưởng đây là hai người khác nhau.

Hải Điệp nâng thủ gõ vào đầu cô gái tóc hồng, tức giận nói:

- Ta đi tham gia hội nghị Thánh Địa, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

- Ta chỉ suy đoán thôi mà.

Hồng Sa phồng hai má, nâng tay lên lau đi lệ trên khóe mắt. Hải Điệp liếc mắt đầy xem thường. Đi vài tháng như vậy nhưng tật xấu thích diễn trò của cô gái tóc hồng vẫn chẳng thay đổi chút nào.

- Đảo chủ!

- Thật tốt quá, đảo chủ đã trở lại.

- …

Trên đảo, những người vẫn tránh trong nhà đá, lúc này mới lục tục đi ra chào hỏi Hải Điệp.

- Đảo chủ đại nhân, ngài không có việc gì chứ?

Có người cung kính hỏi.

- Không có việc gì, ta tốt lắm.

Hải Điệp bình thản nói.

Thủ vệ trưởng muốn nói lại thôi:

- Đảo chủ, con Man Thú Hoang Cổ bên ngoài đảo chúng ta...

Sắc mặt Hải Điệp nghiêm túc lên, cô trịnh trọng nói:

- Đó là thánh thú của thành Huyền Vũ, lần này bọn họ tới đây để đón các ngươi đi.

- Quả nhiên là thành Huyền Vũ...

Thủ vệ trưởng thở dài.

Nhưng sau đó cô ấy lại sửng sốt, phản ứng chậm chạp một chút rồi mới kinh hô lên tiếng:

- Cái gì, đón chúng ta rời đi là ý tứ gì?

Cư dân trên đảo cũng sửng sốt, vẻ mặt bọn họ mờ mịt đưa mắt nhìn nhau.

- Đảo chủ, vì sao thành Huyền Vũ phải đón chúng ta rời đi?

Thủ vệ trưởng ngưng trọng hỏi.

- Bởi vì ta đã quyết định gia nhập thành Huyền Vũ.

Vẻ mặt Hải Điệp bình tĩnh nói.

- Cái gì!?

Đám người Hồng Sa đang kinh hô lên tiếng.

Trên mặt bọn họ tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Tại sao chỉ đi tham gia một cái hội nghị Thánh Địa, mà đảo chủ đã bị thành Huyền Vũ bắt cóc luôn rồi? Hải Điệp nhìn mọi người trên đảo chung quanh, nghiêm túc nói:

- Không chỉ là ta, các ngươi cũng có thể đi theo ta cùng nhau rời đi.

- Ta không đi, vì sao phải rời đi?

Hồng Sa theo bản năng cự tuyệt.

- Đúng vậy, đảo chủ, vì sao chúng ta phải rời đi?

Thủ vệ trưởng khó hiểu hỏi.

- Đúng vậy, chúng ta không muốn đi!

Dân trên đảo đều mở miệng từ chối, bên tai Hải Điệp tràn ngập những âm thanh ồn ào.

-...

Trán Hải Điệp nổi gân xanh. Cô đưa tay vấn cao mái tóc dài màu tím của mình, sau đó hít thở thật sâu, quát lạnh nói:

- Bởi vì chỉ còn bốn mươi ngày nữa, thuỷ triều Hư Quỷ sẽ bạo phát.

Chung quanh nhất thời an tĩnh lại, chỉ còn tiếng gió biển vẫn vù vù thổi. Nhóm đảo dân thật hấp một ngụm khí lạnh, không khí xung quanh trở nên cực kỳ căng thẳng.

- Bốn mươi ngày?

Miệng Hồng Sa khẽ run.

- Đảo chủ, thật vậy sao?

Thủ vệ trưởng kinh hoàng hỏi.

Hải Điệp trầm giọng nói:

- Đó là kết quả bói toán của thành chủ thành Phượng, độ tin cậy rất cao.

Đảo dân lắp bắp nói:

- Vậy, vậy cũng không nhất định phải rời khỏi đảo Hải Điệp, dựa vào chính chúng ta cũng có thể vượt qua thuỷ triều Hư Quỷ mà.

- Cả đảo Hải Điệp, chỉ có một mình ta có thực lực cấp tám cao cấp.

Hải Điệp đanh mặt lại, cô gằn từng chữ:

- Ngoại trừ ta, không còn một cao thủ cấp tám nào.

Hồng Sa vào nhóm đảo dân đều an tĩnh lại, lộ ra ánh mắt khó hiểu nhìn về phía đảo chủ.

Hải Điệp cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Hai ngày trước, thành Ba Khắc có được sáu mươi ngàn dân cư, chỉ ngắn ngủn trong vòng nửa ngày đã bị hư quỷ giết hại, chỉ còn lại hai trăm người sống sót.

- Hả hả…

Mọi người ở đây ồ lên một mảnh. Tin tức này khiến mọi người đều kinh sợ.

- Bên dưới đảo Người Cá và cốc Phi Long, đều có sào huyệt hư quỷ rất lớn, hư quỷ cấp tám trên ba mươi con, hư quỷ cấp chín cũng có hơn mười con.

Hải Điệp nhìn quanh mọi người, nói những câu như xát muối vào lòng họ:

- Đảo Hải Điệp chúng ta chỉ có một cao thủ cấp tám, làm sao có thể ngăn cản thuỷ triều Hư Quỷ lần này?

Nhóm đảo dân lại một lần nữa im lặng lại, bọn họ há miệng thở dốc muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói gì.

Hồng Sa nhíu mày hỏi:

- Đại nhân, chúng ta tới thành Huyền Vũ nhất định sẽ an toàn sao?

Hải Điệp trở lại chỉ về hướng Tiểu Huyền Vũ khổng lồ, bình tĩnh nói:

- Man Thú Hoang Cổ kia đã tới cấp mười một, thành chủ thành Huyền Vũ thấp nhất cũng là cao thủ cấp mười, ở thành Huyền Vũ, ít nhất cũng an toàn hơn so với ở đảo Hải Điệp.

- Man Thú Hoang Cổ cấp mười một!

Bên trong đảo Hải Điệp, tiếng kinh hô liên tục vang lên.

Hải Điệp tiếp tục nói:

- Bên trong thành Huyền Vũ còn có rất nhiều cây xanh và nước. Chúng ta qua bên đó không cần lo lắng thiếu nước uống như trước kia, ta cam đoan cuộc sống sẽ thoải mái hơn ở đảo Hải Điệp trước rất nhiều.

Nhóm đảo dân đều do dự, nhưng có tám phần người đã bắt đầu dao động.

- Chúng ta cần phải nhanh lên, trước khi trời tối thu dọn mọi thứ, sau đó theo ta cùng nhau quay về thành Huyền Vũ.

Hải Điệp bình tĩnh nói. Cô bỏ lại một câu, sau đó cất bước về hướng nhà đá lớn nhất.

Hồng Sa và thủ vệ trưởng liếc nhau, hai người cũng vội vàng đi theo, lưu lại đảo dân đứng mờ mịt tại chỗ.

- Ngươi có đi không?

- Đảo chủ đi thì ta cũng đi!

- Đảo chủ vừa đi, trên đảo đã không có cao thủ cấp tám, lưu lại chỉ có thể chờ chết.

- ….

Đảo dân đều nghị luận ồn ào, có người đã đi trước một bước trở lại nhà đá, bắt đầu thu thập những thứ cần mang đi. Hải Điệp trở lại nhà đá, lấy ra thùng gỗ bắt đầu chuẩn bị thu thập đồ vật này nọ.

Đạp đạp đạp...

Hồng Sa và thủ vệ trưởng vội vã tiến vào.

- Có chuyện gì?

Hải Điệp quay đầu lại nhìn về phía hai người.

- Cái kia, đại nhân, chúng ta thật sự phải đi sao?

Hồng Sa dùng ngữ khí khô cứng hỏi.

- Đã bao giờ ta lừa gạt ngươi chưa?

Hải Điệp hỏi lại một câu.

- Nói là nói như vậy, nhưng đột nhiên phải sẽ rời khỏi nơi này, ta có chút luyến tiếc.

Hồng Sa cúi đầu.

- Ta cũng vậy.

Thủ vệ trưởng khàn giọng nói.

- Muốn sống sót, chỉ có hai cách!

Hải Điệp ngừng động tác trên tay, đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn chăm chú vào hai người.

- Cách gì?

Hồng Sa sửng sốt.

- Cách thứ nhất, là rời khỏi nơi này, tới thành Huyền Vũ.

Hải Điệp cong lên khóe môi, nói đùa:

- Cách thứ hai, chính là hiện tại các người trở thành cao thủ cấp mười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận