Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 342: Số Lượng Này Còn Thiếu Rất Nhiều

Ở trước mặt mọi người là khu nuôi dưỡng Lợn Tám Răng Nanh.
Lợn Tám Răng Nanh thấy có người tới thì đều vội vàng trốn vào trong xó.
không dám hoạt động ở khu phía ngoài.
Khu nuôi dưỡng Lợn Tám Răng Nanh được chia thành hai phần, một nơi là khu vực ngoài trời, là chỗ để cho Lợn Tám Răng Nanh hoạt động.
Cho dù là hung thú, sống trong phòng một thời gian dài mà không di chuyển cũng dễ dàng bị bệnh.
Một phần khác là bên trong phòng là nơi Lợn Tám Răng Nanh ngủ nghỉ ngơi.
Mục Lương cau mày lại, tán dương:
- Thoạt nhìn béo béo mập mập, nuôi không tệ.
- Là vì bọn chúng ăn rất khỏe.
Tư Đạt Phu có chút hâm mộ nói.
Thức ăn của Lợn Tám Răng Nanh đều là dây leo khoai lang và vụn lá cây củ cải trắng được đưa tới từ đồng ruộng bên kia, cái này còn ăn ngon hơn một số người.
- Hiện tại có bao nhiêu con Lợn Tám Răng Nanh?
Mục Lương gật đầu chuyển câu hỏi.
- Thưa Thành Chủ Đại Nhân, hiện tại, Trại Chăn Nuôi có hai mươi lăm con Lợn Tám Răng Nanh, trong đó hai mươi con là con con.
Tư Đạt Phu cung kính hồi báo.
Những con Lợn Tám Răng Nanh con này đều bị lần lượt bắt về lúc săn thú, mà hầu hết những con Lợn Tám Răng Nanh trưởng thành đã trở thành thịt trên bàn ăn.
- Ừm, cố gắng hết sức khiến chúng nó đẻ nhiều hơn.
Mục Lương chậm rãi gật đầu nói.
Anh rất không hài lòng với con số này, nếu muốn dựa vào Trại Chăn Nuôi nuôi sống người trong thành, số lượng này còn thiếu rất nhiều. Bây giờ chỉ có thể nói là hạt cát trong xa mạc mà thôi.
- Vâng.
Tư Đạt Phu dùng sức gật đầu.
- Thỏ Tai Lông Nhung có bao nhiêu rồi?
Mục Lương tiếp tục hỏi.
- Hiện giờ chỉ có sáu con.
Tư Đạt Phu cung kính hồi báo.
- Mới chỉ có sáu con?
Mục Lương nhướng mày.
Sáu con Thỏ Tai Lông Nhung , chỉ sợ không đủ cho đám người trong Cung Điện ăn mấy ngày, chứ đừng nhắc tới việc cung cấp cho cả tòa thành Huyền Vũ và Phố Buôn Bán.
Tư Đạt Phu vội vã nói bổ sung:
- Xin Thành Chủ Đại Nhân yên tâm, Thỏ Tai Lông Nhung trưởng thành có năng lực sinh sản rất mạnh, một tháng đều có thể sinh một lần, mỗi lần sẽ có bảy đến mười hai con thú con.
Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên, trong lòng tự nói:
- Nó rất giống với thỏ ở Địa Cầu.
Khoảng ba mươi ngày là thỏ Địa Cầu cũng có thể sinh một lần.
Anh bình tĩnh lên tiếng hỏi:
- Chất thịt như thế nào? Ăn ngon không?
Tư Đạt Phu vội vàng đáp lại nói:
- Thịt rất ngon, mùi vị không kém như Lợn Tám Răng Nanh.
- Được, rất tốt, Thỏ Tai Lông Nhung cũng là trọng điểm nuôi dưỡng.
Mục Lương hài lòng gật đầu.
- Vâng.
Trong lòng Tư Đạt Phu thở phào nhẹ nhõm.
- Những khu vực chăn nuôi khác vẫn trống không như cũ sao?
Trước khi đi Mục Lương hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Tư Đạt Phu cúi đầu.
- Được, ta biết rồi.
Mục Lương khoát tay chặn lại, dẫn theo hộ vệ Khu vực Trung ương rời khỏi Trại Chăn Nuôi.
Ba bốn phút sau, Mục Lương ngồi lên xe ngựa.
- Mục Lương, Trại Chăn Nuôi không có vấn đề.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Ly Nguyệt vang lên trong xe.
Khi Mục Lương đang tuần tra khu nuôi dưỡng Lợn Tám Răng Nanh, cô gái.
tóc trắng một mình đi tới khu vực khác, trong trong ngoài ngoài đều kiểm tra một lần.
- Ừm, đi Khu vực Đồng ruộng!
Giọng ôn hoà của Mục Lương khiến cho người ta nghe xong như gió xuân ấm áp.
- Được.
Ly Nguyệt nhẹ giọng đáp lại.
Khu vực Đồng ruộng.
- Đó là xe ngựa của Thành Chủ Đại Nhân.
Trong Khu vực Đồng ruộng, các công nhân đang rối rít đứng thẳng lưng lên, nhìn bằng ánh mắt kính trọng.
- Thành Chủ Đại Nhân!
Mọi người lớn tiếng cung kính chào hỏi.
Trong xe ngựa, Mục Lương đẩy ra cửa sổ thủy tinh ra, sắc mặt rạng rỡ gật đầu tỏ ý.
- Nhờ có Thành Chủ Đại Nhân, chúng ta mới có thể được sống cuộc sống.
tốt.
Mục Lương nghe mọi người khen ngợi mình như vậy, khóe miệng của anh không nhịn được mà giương lên.
Ly Nguyệt cười nhẹ, an tĩnh chăm chú nhìn Mục Lương, cô ôn nhu nói:
- Ta cảm thấy bọn hắn nói rất đúng.
- Hiện tại, vẫn còn chưa tốt lắm.
Mục Lương cảm thán nói.
Khoảng cách với mục tiêu tự cấp tự túc còn gánh nặng đường xa, cần không ngừng cố gắng.
Ly Nguyệt nhìn chăm chú thật sâu vào gò má của Mục Lương, càng ngày càng.
cảm thấy có lực hấp dẫn.
- Đến rồi.
Mục Lương thản nhiên nói.
Xe ngựa dừng lại lần nữa.
Ly Nguyệt tiến vào trạng thái ẩn thân, đẩy cửa khoang xe ra rồi xuống xe trước một bước.
Mục Lương từ trên xe bước xuống, hộ vệ Khu vực Trung ương canh giữ ở hai bên.
Anh nhìn phía đồng ruộng rộng lớn, có tám phần mười đất đai đều đang ở tình trạng bỏ không, còn chưa kịp trồng trọt.
- Gọi người quản lý Khu vực Đồng ruộng tới đây.
Mục Lương bình tĩnh mở miệng.
- Vâng.
A Mạn nhận mệnh, bước nhanh đi.
Hơn mười phút sau, cô dẫn đến người quản lý Khu vực Đồng ruộng.
- Thành Chủ Đại Nhân.
Tái Nhĩ Đặc hồi hộp lo lắng hành lễ nói.
Năm nay, hắn bốn mươi lăm tuổi. Hắn vốn là gia thần của Y Lệ Y, đồng thời là người quản lý Khu vực Đồng ruộng, đây là do hắn dựa vào sự cố gắng của bản thân giành được.
- Không có việc gì, dẫn ta đi tuần tra một vòng.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
- Vâng, mời Thành Chủ Đại Nhân tới bên này.
Tái Nhĩ Đặc lặng lẽ thở phào, vội vàng đi ở phía trước dẫn đường.
Một đoàn người đi trên đường ruộng, hai bên là trồng rau xanh, có khoai lang, cà chua, cải trắng các loại.
- Thành Chủ Đại Nhân, bên này đều là đợt rau quả mới trồng.
Tái Nhĩ Đặc cung kính giới thiệu tình hình đồng ruộng.
- Ừ, tình hình sinh trưởng không tệ.
Mục Lương liếc nhìn khu đồng ruộng xung quanh, cải trắng và khoai lang vừa mới được gieo xuống đều có vẻ dài hơn rất đáng mừng.
A Mạn và ba người vệ sĩ cao lớn còn lại cũng len lén đánh giá đồng ruộng, bọn hắn bị từng mảng rau xanh làm cho mù mắt.
Đám người tiếp tục đi về phía trước, sau khi nhìn thấy tình hình sinh trưởng của rau xanh thì khiến người ta lo lắng.
Cải trắng và cà chua đều rất bé, phiến lá với quả đều tương tự hơi nhỏ.
- Thành Chủ Đại Nhân, không biết vì sao mà tình hình sinh trưởng của rau xanh được trồng trên mảnh ruộng này đều không tốt.
Tái Nhĩ Đặc lộ vẻ ưu sầu, có chút sợ hãi nói:
- Ta đã ở cố hết sức tìm nguyên nhân, chỉ là hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì.
- Chúng vẫn luôn trong tình trạng sinh trưởng không tốt sao?
Mục Lương cau mày hỏi.
- Cũng không phải, hai ngày gần đây mới bắt đầu xảy ra chuyện này.
Tái Nhĩ Đặc vội vàng nói, do dự một chút, sau đó hắn vẫn cắn răng tiếp tục nói:
- Không chỉ có một mảnh đồng ruộng này, những mảnh ruộng đầu tiên cũng bắt đầu xuất hiện loại tình huống này, chỉ là cũng không nghiêm trọng như bên ngoài.
Mục Lương ngồi xổm xuống, đặt tay lên trên mặt đất, phát động năng lực Điều Khiển Nguyên Tố Đất, nhắm mắt lại cảm thụ.
Một lát sau, Mục Lương mở mắt ra rồi đứng dậy.
- Thành Chủ Đại Nhân…
Tái Đặc Nhĩ lo lắng bất an.
- Không có việc gì, không phải vấn đề của ngươi, chỉ là đất đai thiếu độ phì nhiêu mà thôi.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Đồng ruộng trồng rất nhiều rau xanh, dựa vào Lĩnh Vực Tinh Thần đã nhanh chóng thúc đẩy chu kỳ trồng trọt rút ngắn đi rất nhiều, nhưng cũng làm cho độ phì nhiêu của bùn đất giảm xuống nhanh.
Đất đai có thể nhanh chóng mở rộng, nhưng cũng không thể từ không sinh có, thông thường rau xanh cũng không khả năng dùng điểm tiến hóa để nuôi dưỡng.
- Đất đai thiếu độ màu mỡ?
Tái Nhĩ Đặc sửng sốt một chút.
Có ý gì?
Không chỉ có mỗi Tái Nhĩ Đặc nghi ngờ, A Mạn và Ly Nguyệt đang ẩn thân bên trong cũng cảm thấy mờ mịt.
- Đơn giản mà nói, chính là đất đai thiếu dinh dưỡng, lượng dinh dưỡng rau xanh cần hấp thu không đủ, sinh trưởng sẽ bị hạn chế.
Mục Lương giải thích cho mọi người dễ hiểu.
Đất đai vẫn luôn trồng trọt, nếu như không bón phân thì đất đai sẽ ngày càng cằn cỗi, sản lượng sẽ giảm xuống vài lần.
- Hóa ra là như vậy.
Tái Nhĩ Đặc lập tức hiểu ra.
Hắn ngạc nhiên với chuyện trong bùn đất cũng có dinh dưỡng.
Vậy có phải con người cũng có thể ăn bùn đất hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận