Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1816: Ta Khổ Quá Mà



Mục Lương hờ hững nói:

- Mỗi cá nhân viết bản kiểm điểm 10 ngàn chữ, hai ngày sau đưa cho ta, nếu không nộp thì tự động biến khỏi thành Huyền Vũ.

- Vâng.

Trong lòng các lão sư chấn động, cũng không dám phản bác.

Nguyệt Thấm Lan nhìn mấy hài tử còn lại,

- Trước khi học ma pháp phải học được đạo làm người, nếu không thể cùng bạn học tương kính lẫn nhau, vậy còn học ma pháp làm gì?

Bọn nhỏ xấu hổ cúi đầu, có người trực tiếp đỏ mắt, nước mắt cộp cộp rơi xuống.

- Nhìn thấy bạn học bị khi dễ, các ngươi không ai ngăn lại, hoặc báo cho lão sư, toàn bộ khoanh tay đứng nhìn, các ngươi cảm thấy chuyện này là đúng sao?

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt tiếp tục nói.

- Là không đúng.

Đầu bọn nhỏ càng cúi thấp hơn.

- Các ngươi cùng học một trường, đáng lý nên hỗ trợ lẫn nhau, đoàn kết hữu ái mới đúng.

Mục Lương thất vọng thở dài.

- Ta thật may mắn.

Trình Tiếu lẩm bẩm.

Cô có thân phận, cha là Tuần Cảnh Vệ, bọn nhỏ không dám đắc tội cô.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía năm đứa trẻ đang ủ rũ cúi đầu, lạnh lùng nói:

- Nếu để ta nghe thấy ai nói các ngươi khi dễ bạn học, ta sẽ trực tiếp ném các ngươi khỏi thành Huyền Vũ.

- Sẽ không, chúng ta không dám, cũng không dám nữa.

Năm người kinh hoảng bảo đảm.

- Nói lời xin lỗi với hắn.

Nguyệt Thấm Lan khoanh hai tay, nhìn về phái Trần Không.

- Xin lỗi, chúng ta sai rồi.

Năm đứa bé vội vàng khom lưng xin lỗi với Trần Không.

-.....

Trần Không chậm rãi lắc đầu, không nói gì.

Mục Lương nhìn Trần không, bình tĩnh hỏi:

- Ngươi muốn làm người yếu ớt, hay muốn trở thành cường giả?

- Ta muốn trở thành cường giả.

Trần Không không chút do dự nói.

- Vậy vì sao ngươi yếu đuối như thế, không dám phản kháng?

Mục Lương nhìn xuống hắn.

- Bọn họ là bạn học của ta, ta không muốn đánh lộn với bọn họ... Như vậy không tốt.

Trần Không lắc lắc đầu nói.

Mục Lương nghe vậy im lặng một chút, nghiêng đầu nhìn bọn nhỏ đang xấu hổ, trong lòng thở dài.

- Nỗ lực mạnh mẽ lên, không ai có thể khinh thường ngươi.

Anh xoa xoa đầu Trần Không.

- Ta biết rồi.

Hai mắt Trần Không tỏa sáng lấp lánh.

Trước Mục Lương khi đi, nhìn về phía đám người La Nại nói:

- Loại tình huống này, ta không hy vọng xuất hiện lần thứ hai.

- Cam đoan sẽ không xuất hiện lần nữa.

Một đám lão sư vội vã bảo đảm nói.

………..

Đạp đạp đạp ~~~

Mễ Nặc đẩy cửa thư phòng, thăm dò đi vào, thấy Mục Lương ngồi trên long ỷ lật xem một bản sách cổ. Cô ngây thơ hỏi:

- Mục Lương, ngươi ở đây làm gì vậy?

- Như ngươi thấy, đang đọc sách.

Mục Lương quơ quơ sách cổ trong tay, đây là sách Ly Nguyệt mua từ thành Y Lê.

- Hôm nay không bận rộn gì sao?

Mễ Nặc chắp tay sau lưng, bước nhanh nhẹn đi vào thư phòng.

- Còn tốt, buổi chiều mới có việc bận.

Mục Lương ôn nhuận nói.

Anh để sách xuống, con ngươi màu đen lóe ánh sáng, sao thiếu nữ tai thỏ nhăn nhó như thế? Mễ Nặc đi tới trước mặt anh, chần chờ một chút, lấy đồ vật giấu ở phía sau ra. Đó là một kiện áo lông dệt len, cô tốn mấy ngày mới đan dệt xong.

- Cái này tặng cho ngươi.

Mễ Nặc thẹn thùng nói.

- Chính ngươi đan dệt?

Mục Lương ngạc nhiên nhận xếp áo lông.

Cô biết thiếu nữ tai thỏ may gì đó, chỉ là cho rằng đan khăn quàng cổ, không nghĩ tới sẽ là áo len.

- Ừm, hơi xấu.

Mễ Nặc nhỏ giọng nói.

- Không phải, ta cảm thấy rất đẹp.

Mục Lương cười một tiếng, giơ tay xoa xoa đầu cô.

Mễ Nặc ôn nhu thúc giục:

- Vậy ngươi nhanh thử xem, xem có vừa người không?

- Được.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng, đứng lên cởi ngoại bào, sau đó mặc áo lông. Đây là một kiện áo lông thuần màu trắng, tay áo màu đồng, vạt áo y phục chia làm hai bên, rất vừa người.

- Cũng không tệ lắm, rất vừa vặn.

Mục Lương giật giật cánh tay nói.

- Vậy là tốt rồi, ta chỉ sợ làm lớn hoặc làm chật, muốn sửa thì hơi phiền.

Mễ Nặc cười tươi như hoa nói.

- Không cần sửa, thế này là rất tốt rồi.

Mục Lương ôn nhu nói.

Mễ Nặc tràn đầy phấn khởi nói:

- Ừm, ta lại đan quần lông cho ngươi nha.

- Quần lông?

Mục Lương nhếch mép một cái, trong não hiện ra hình ảnh mình mặc quần lông, thực sự rất xấu, liền uyển chuyển từ chối nói:

- Quần lông không cần dệt, cơ hội mặc tương đối ít.

- Cũng đúng... Vậy mũ thì sao?

Mễ Nặc ngoẹo đầu hỏi.

Mục Lương ôn nhuận nói:

- Việc này để hầu gái làm là được.

- À không, ta rất yêu thích việc may vá đan dệt, rất có cảm giác thành công.

Mễ Nặc xinh đẹp nói.

Mục Lương suy nghĩ một chút, nhớ tới kiếp trước, ôn nhu nói:

- Vậy ngươi dệt áo ấm (áo khỉ) đi?

- Là như thế nào?

Mễ Nặc hiếu kỳ hỏi.

- Chính là như vậy...

Mục Lương vươn tay, tơ nhện từ ngón tay phún ra ngoài, từng luồng đan vào một chỗ, rất nhanh thì biến thành một chiếc áo khỉ.

Thiếu nữ tai thỏ lấy cái áo lông từ tơ nhện đan thành, lật qua lật lại nghiên cứu.

- Hai ngày này trường học có nhiều việc không?

Mục Lương ngồi xuống, ý bảo cô ngồi xuống nói.

- Rảnh lắm, mỗi ngày ta chỉ dạy bọn nhỏ hát, không phiền gì.

Mễ Nặc dịu dàng nói.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Cộc cộc cộc ~~~

- Mục Lương, ta vào được không.

Lúc này, cửa thư phòng bị gõ, tiếng của Nguyệt Thấm Lan truyền vào thư phòng. Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa vào, thấy thiếu nữ tai thỏ cũng ở đây, ưu nhã cười cười.

- Tiểu Nặc hôm nay không cần đến trường học sao?

Cô tới bên cạnh Mục Lương, trong lòng ôm một xấp giấy thật dầy.

- Buổi chiều mới đi.

Mễ Nặc chớp chớp con mắt màu xanh lam, rồi đứng lên, giọng mềm mại nói:

- Các ngươi bận việc, ta đi nghiên cứu làm sao đan áo khỉ.

Nguyệt Thấm Lan với Mục Lương bàn công việc, cô không muốn ở thư phòng chờ lâu, cảm thấy sẽ ảnh hưởng bọn họ.

- Ừm, đi đi.

Mục Lương lên tiếng.

Thiếu nữ tai thỏ bước tiến nhẹ nhàng rời thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo áo lông anh đang mặc, khen ngợi:

- Quần áo mới không tệ, tay nghề Tiểu Nặc càng ngày càng tốt.

- Đúng vậy.

Mục Lương cong khóe môi.

Anh nhìn văn kiện trong tay Nguyệt Thấm Lan, nhẹ nhàng hỏi:

- Có chuyện gì không?

- Những thứ này là bản kiểm điểm của những học sinh kia với lão sư, ngươi xem một chút.

Nguyệt Thấm Lan đưa từng tờ giấy cho anh.

Mục Lương cầm tờ giấy, chữ trên giấy như gà bới, khiến người ta mò mẫm một lúc mới miễn cưỡng đọc lưu loát.

- Cái này... Là thứ gì?

Anh nhếch mép một cái, không cách nào nhìn được, bởi vì rất nhiều chữ mà anh không nhận ra.

Anh từ bỏ, lấy một bản kiểm điểm, lần này chữ đẹp hơn rất nhiều, đương nhiên, đây là so sánh với tờ giấy trước.

Sau khi xem qua đống chữ như gà bới, Mục Lương cảm thấy phần giấy kiểm điểm thuận mắt rất nhiều, chí ít không ảnh hưởng đến việc anh đọc hiểu.

Chỉ là anh nhìn một chút, chân mày lại nhíu lại, phần này giấy kiểm điểm tuy là chữ dễ nhìn chút, nhưng nội dung rất không thú vị, đọc không thông thuận, từ ngữ không mạch lạc.

-.... Ta khổ quá mà.

Mục Lương thở dài, lại đổi tờ khác.

…………….

Bạn cần đăng nhập để bình luận