Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1690: Hắc Phượng Hoàng Bảo Lão Tới Đây Thật Ra Là Đi Tìm Chết Phải Không?



- Nhưng con bé đâu có xinh đẹp bằng Hồ Tiên.

Mai Đặc quỷ thần xui khiến phản bác một câu.

-...

Khải Tân Tư yên lặng một hồi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Mai Đặc, nói một cách trịnh trọng và nghiêm túc:

- Nhị đệ, có phải dạo gần đây ngươi ngứa da đúng không? Có cần đại ca giúp ngươi giãn gân cốt một chút?

Mai Đặc ho khan vài tiếng, cười trốn tránh:

- Không cần đâu, cơ thể ta rất tốt.

- Rống rống rống ~~~

Đột nhiên, tiếng thú gầm rú kinh thiên động địa hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Mai Đặc và Khải Tân Tư vội vàng nhìn lại.

Rùa Đen khổng lồ thức tỉnh, phần đầu to như ngọn núi ngẩng cao, đôi mắt bị nham thạch che khuất từ từ mở ra, lộ ra mắt thú màu xanh ngọc bích thâm thúy.

- Ực ~~~

Khải Tân Tư nuốt nước bọt một cách khó khăn, cơ thể run rẩy không kiềm chế được.

- Cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì nó vẫn khiến cho mọi người phải khiếp sợ.

Mai Đặc nói với giọng khàn khàn.

Mọi người tại cảng đều ồ lên, âm thanh kinh ngạc và sợ hãi vang lên liên tục.

Hầu hết mọi người đều biết rằng thành Huyền Vũ được xây dựng trên lưng ma thú, nhưng khi tận mắt chứng kiến việc này lại khiến người ta chấn động hơn gấp ngàn lần, khó có thể hình dung được.

- Hóa ra lời đồn là thật, thành Huyền Vũ thật sự được xây dựng trên lưng ma thú, việc này quả là khó tin mà.

- Ma thú lớn như thế này... Nó là ma thú cấp Vương hay là ma thú Chí Tôn vậy?

-...

Mọi người trên bến cảng nghị luận không ngớt, người nhát gan đã hốt hoảng chạy trốn.

Trước Huyền Không Các, hai mắt của Già Lực Lỗ đã trợn tròn.

Đứng ở vị trí của lão, vừa ngẩng đầu lên nhìn ra xa là có thể thấy được cái đầu to lớn của ma thú, ánh mắt thâm thúy của nó khiến thân thể lão không ngừng run rẩy.

Lúc này trong đầu lão chỉ có một ý niệm, Hắc Phượng Hoàng bảo lão tới đây thật ra là đi tìm chết phải không?

- Ông nội, thật là một cái đầu khổng lồ.

Cầm Phi Nhi ngây thơ hoan hô.

Hoa lạp ~~~

Nước biển cuồn cuộn, người đứng ở trên mai rùa có thể cảm nhận rõ ràng mặt đất đang chuyển động.

- Đi rồi, nó thật sự di động kìa!

Cầm Phi Nhi lại kích động reo lên.

Già Lực Lỗ cười không nổi, lúc này lão có chút ghen tị đứa cháu gái thần kinh thô nhà mình.

Ở bên bến cảng, Mai Đặc nhìn Rùa Đen xoay người, quay đầu bơi ra biển, dần dần rời xa thành Tát Luận.

Thành Huyền Vũ rời đi khiến thành Tát Luận khôi phục sự an tĩnh như trước kia, có người mừng rỡ, có người lo lắng.

Vương thất và tất cả quý tộc đều vui vẻ, mối họa ở trên đầu đã rời đi rồi.

Các hương nhân và phú hào thì mặt đầy ưu sầu, bọn hắn cho rằng thành Huyền Vũ rời đi thì sau này việc vui sẽ ít hơn rất nhiều. May mắn là Tiểu Thành vẫn còn đó, cho nên sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến việc ăn uống của bọn họ.

Bên trên mai rùa đã không còn chấn động, mọi thứ đã bình lặng trở lại.

Đối với dân chúng cuộc sống trên mai rùa thì cuộc sống của bọn họ không hề có biến hóa, nhưng đối với du khách ở Phố Buôn Bán thì tất cả đều rất mới lạ.

Phía trước Huyền Không Các, Già Lực Lỗ nắm tay cháu gái và đứng trước quầy làm Văn Điệp Thông Quan.

Sau khi Rùa Đen rời đi thành Tát Luận thì lão đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng dự định sẽ sinh sống ở thành Huyền Vũ một đoạn thời gian, tiếp đó điều tra chuyện của Hồng chấp sự.

Lão cần phải hiểu rõ thực lực của thành Huyền Vũ rồi mới quyết định xem có nên hoàn thành nhiệm vụ do Hắc Phượng hoàng đưa ra hay không.

………..

Trong thư phòng ở cung điện.

Hồ Tiên người mặc váy bằng lụa trắng, lười biếng dựa vào ghế tựa, trên tay ôm một cái đuôi hồ ly xù lông, khóe mắt ửng hồng như hoa đào.

Cô nâng mi mắt lên, nhìn Mục Lương đang ngồi trên long ỷ với đôi mắt đỏ rực, dịu dàng nói:

- Mục Lương, cuối cùng thì ta cũng có thể nghỉ ngơi một lúc rồi.

Rùa Đen rời khỏi thành Tát Luận, Phố Buôn Bán đã trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều, mặc dù vẫn còn rất nhiều người nhưng đã bớt đông đúc hơn so với lúc dừng lại ở thành Tát Luận.

Người ít, Tiểu Thành cũng không cần cô trông coi, cô gái đuôi hồ ly lập tức ném Phố Buôn Bán cho thuộc hạ quản lý, bắt đầu tận hưởng cuộc sống nhàn nhã.

Mục Lương cười một tiếng, trấn an:

- Đoạn thời gian trước ngươi vất vả rồi.

Khóe môi của Hồ Tiên giương lên, ánh mắt lấp lóe, nói:

- Đêm qua và sáng nay ngươi cũng vất vả rồi.

Đôi mắt của anh trở nên thâm thúy, nghiêm túc nói:

- Không vất vả, thậm chí ta có thể lại đến thêm vài lần nữa.

Lúc này, tinh thần của anh rất phấn chấn, mảy may nhìn không ra dáng vẻ mệt mỏi do cả đêm không ngủ, điều này khiến cô gái đuôi hồ ly rất hiếu kì cực hạn của Mục Lương là bao nhiêu.

- Thôi thôi, ngươi vẫn là chừa chút đi, tìm Thấm Lan và Ly Nguyệt đấy.

Hồ Tiên lười biếng ngáp một cái.

- Chậc.

Mục Lương chậc lưỡi.

Một khi phụ nữ muốn giở trò lưu manh thì cũng không phải dạng vừa.

Hồ Tiên gối lên đuôi hồ ly của mình, quyến rũ hỏi:

- Mục Lương, còn thiếu bao nhiêu tinh thạch ma thú để tiến hóa Tiểu Huyền Vũ thế?

Mục Lương nghe vậy mở ra giao diện thuộc tính bốn chiều của bản thân, xem xét điểm tiến hóa.

Thuần dưỡng sư: Mục Lương

Thể lực: 4832.2

Tốc độ: 4844.0

Sức mạnh: 4847.9

Tinh thần: 4835.5

Tuổi thọ: 24 tuổi /43820 năm

Điểm thuần dưỡng: 4862

Điểm tiến hóa: 28,478,239,927

Cần một trăm tỷ điểm tiến hóa để tiến hóa Tiểu Huyền Vũ lên cấp 12, trước mắt chỉ mới có 28 tỷ, vẫn còn thiếu khoảng 72 tỷ nữa.

Mà 72 tỷ điểm tiến hóa này tương đương với bảy viên tinh thạch ma thú cấp Vương cộng thêm hai viên tinh thạch ma thú cấp 9.

Mục Lương thở dài nói:

- Ta còn cần bảy viên tinh thạch ma thú Vương giai và hai viên tinh thạch ma thú cấp 9.

- Còn thiếu nhiều như vậy sao!

Đôi môi đỏ mọng của Hồ Tiên khẽ hé mở, đôi mắt đỏ rực mở to.

- Ừ, gánh nặng đường xa.

Mục Lương dựa lưng ra sau, thu hồi giao diện thuộc tính bốn chiều mà chỉ mình có thể nhìn thấy.

Anh mỉm cười nói:

- Nhưng chúng ta không cần phải quá nóng vội, từ từ rồi sẽ đến thôi.

Hồ Tiên trợn trắng mắt, nói với giọng điệu quyến rũ:

- Muốn nhanh cũng không nhanh được, trừ phi ngươi cướp đoạt một cách trắng trợn.

- Thôi thôi.

Mục Lương cười một tiếng.

Hồ Tiên ngẩng cao cổ rồi nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, hình như rất lâu rồi ngươi không có ra biển săn thú, khi nào thì lại đi?

Mục Lương kinh ngạc hỏi:

- Ngươi cũng muốn đi sao?

- Muốn chứ.

Đôi tai của Hồ Tiên dựng đứng.

Mục Lương cong môi cười:

- Vậy thì chọn ngày không bằng đụng ngày, chiều nay chúng ta ra biển săn thú đi.

- Tốt lắm!

Hồ Tiên cười tươi như hoa.

Cô đứng lên, cười quyến rũ nói:

- Ta đi chuẩn bị một chút.

Mục Lương nghi ngờ hỏi:

- Chuẩn bị cái gì?

- Thay quần áo đẹp~

Hồ Tiên nói một cách đương nhiên.

Mục Lương cười hỏi:

- Chúng ta đi săn ma thú biển, lại không có người ngoài, mặc quần áo đẹp cho ai nhìn đây?

Hồ Tiên trợn trắng mắt sau đó dịu dàng nói:

- Cho ngươi xem nha.

- Như vậy cũng không tệ.

Anh không nhịn được bật cười, chỉ cho rằng Hồ Tiên đang giễu cợt mình.

Buổi chiều, trong nhà ăn của cung điện, ngoại trừ Nguyệt Thấm Di ra thì tất cả các cô gái đều có mặt.

- Mục Lương, chiều nay ngươi muốn ra khơi săn ma thú biển à?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận