Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 336: Cảm Giác Nguy Hiểm Sởn Tóc Gáy

Trời dần dần tối sầm, Rùa Đen đang đi chợt khựng lại, sau đó hoàn toàn dừng lại, hơn nữa chậm rãi nằm sấp trên mặt đất.
- Ong !
Ngay sau đó, sau lưng Rùa Đen, cây trà Tinh Thần thi triển Lĩnh Vực Tinh Thần, chiếu sáng cả tòa thành Huyền Vũ, làm cho bóng tối dần biến mất.
Mắt của Phong Thanh Lang nhìn đăm đăm, an tĩnh đứng tại chỗ mười mấy phút mới phản ứng lại đây, sau đó nghiêm mặt hỏi:
- Đó là cái gì?
- Chúng ta ở thành Thánh Dương hỏi thăm tin tức thì biết đó là thánh thụ của thành Huyền Vũ.
Đức Lợi An nghĩ lại, nói.
Lúc trước ở thành Thánh Dương, có không ít người đi qua thành Huyền Vũ, hai người hoặc nhiều hoặc ít từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, hiểu biết một số tin tức cơ sở.
Hầu gia Phong Thanh Lang híp hai mắt, trong lòng của hắn càng thêm tò mò với thành Huyền Vũ.
- Hầu gia, phương hướng di chuyển của Man Thú Hoang Cổ này, hình như là phương hướng khi chúng ta tới.
Đức Lợi An đột nhiên nói.
- Phương hướng khi chúng ta tới.… Thành Vạn Yêu!
Phong Thanh Lang mặt mày khẩn trương nói.
- Thành Huyền Vũ lần này định đến thành Vạn Yêu?
Ngải Bố Nạp kinh ngạc nói ra suy đoán trong lòng hai người.
Phong Thanh Lang nhìn chằm chằm Man Thú Hoang Cổ, lạnh lùng nói:
- Nếu dựa theo phương hướng này đi thẳng, vậy thì tất nhiên là đi thành Vạn Yêu.
- Có lẽ ngày mai Man Thú Hoang Cổ sẽ thay đổi phương hướng.
Đức Lợi An chần chừ đoán.
Vì thành Vạn Yêu tương đối hẻo lánh, thông thường có rất ít người sẽ đi thành Vạn Yêu.
- Ngày mai lại tiếp tục đi theo, nếu thật là đi thành Vạn Yêu, vậy thì chúng ta phải trước tiên trở về báo cáo với Thú Vương.
Phong Thanh Lang nghiêm mặt nói.
Một mình hắn là không dám đi đoạt lại trứng Kỳ Lân, không nghĩ đi chịu chết vô ích.
Bản năng trực giác của Phong Thanh Lang mách bảo hắn, Man Thú Hoang Cổ trước mắt cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm đến sởn tóc gáy.
Đây mới là nguyên nhân khiến hắn thử cũng không dám thử.

Sáng sớm, trên đường phố khu ngoại thành, có rất nhiều người bắt đầu đi làm việc.
Vu Tử nắm tay con gái, chuẩn bị đưa Trình Tiếu đi học. Hai người nhìn thấy Tô Nhi ở phía đối diện đang chuẩn bị đi ra đồng ruộng.
Vu Tử vội vàng chào hỏi:
- Tô Nhi, buổi sáng tốt lành.
- Dì Tô, buổi sáng tốt lành.
Trình Tiếu ngoan ngoãn hô.
- Buổi sáng tốt lành.
Tô Nhi mỉm cười đáp.
- Vừa hay trùng hợp gặp được, hiện tại còn sớm, ngươi đi Sở Giao Dịch với ta đi.
Vu Tử ôn nhu nói.
- Đi Sở Giao Dịch làm gì?
Tô Nhi khó hiểu chớp mắt.
- Ngươi quên rồi sao? Trước kia, ta từng vay ngươi một trăm điểm cống hiến.
Vu Tử nhẹ giọng nhắc nhở, sau đó, cô mỉm cười giải thích:
- Ngày hôm qua, ông nhà tôi đã được phát tiền lương.
Gia đình Trình Mâu mới tới thành Huyền Vũ không lâu, hơn nữa trước đó con gái bị bệnh, tiêu tốn khá nhiều điểm cống hiến.
Hơn nữa vì người trong hai gia đình có chức vị liên quan tới nhau, cho nên Trình gia và Vệ gia thường xuyên liên hệ qua lại, có quan hệ với nhau khá tốt.
Cho nên biết được Trình gia gặp khó khăn, Vệ gia chủ động cho vay một số điểm cống hiến giúp đỡ Trình gia.
- Không cần phải trả gấp, các ngươi cứ dùng đi.
Tô Nhi khách khí nói.
- Không được, chúng ta phải trả ngay.
Vu Tử cố chấp nói, cô không muốn nợ nần ai, như vậy buổi tối ngủ cũng không yên lòng.
- Được rồi.
Tô Nhi cười khẽ lắc đầu.
Ba người cùng nhau đi đến Sở Giao Dịch.
Hiện tại, điểm cống hiến chỉ có thể tiêu xài ở Sở Giao Dịch.
Nếu hai người muốn giao dịch với nhau, thì phải tới Sở Giao Dịch nhờ nhân viên công tác hỗ trợ sửa đổi điểm cống hiến.
Bên đường phố, Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na đang trong trạng thái ẩn thân, chính mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.
- Ly Nguyệt, Vu Tử là người khá tốt.
Ngải Lỵ Na hạ giọng nói.
- Ừ.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu.
Cô cúi đầu viết lên sổ: Vu Tử, vợ của Trình Mâu, cùng với Tô Nhi, vợ của Vệ Cảnh, hai nhà quan hệ tốt đẹp.
Thứ mà cô gái tóc bạc viết trên sổ chính là tình báo, thu thập tình báo của nhân viên cao cấp trong thành Huyền Vũ, để chuẩn bị cho cuộc thi thăng chức sau này.
Đặc biệt là Vệ Cảnh, Y Lệ Y, Trình Mâu… Mấy thành viên cấp cao này, chỉ cần có tài năng, về sau sẽ được điều nhiệm thăng chức.
Một số chi tiết trong sinh hoạt còn có thể thể hiện phẩm chất của con người.
Mục Lương rất coi trọng phẩm chất, nếu không làm được người tốt, thì không cần suy nghĩ đến việc thăng chức.
- A ha !
Ngải Lỵ Na buồn ngủ duỗi người.
Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, hai thiếu nữ đều phải rời giường đi làm nhiệm vụ, canh giữ ở một số địa phương đặc biệt, giám thị mấy đối tượng quan sát hay dậy sớm.
Rốt cuộc, một số người luôn lầm bầm lầu bầu, hoặc lén lút thảo luận một số đề tài mẫn cảm.
Ngải Lỵ Na quay đầu nhẹ giọng hỏi:
- Tiếp theo còn cần quan sát ai?
- Không cần, đi về trước đi.
Ly Nguyệt thu hồi giấy bút.
- Vậy mau chóng trở về, ta trở về phải viết du ký.
Ngải Lỵ Na vội vã thúc giục nói, cô cũng không quên mình phải viết “Du Ký Mạo Hiểm”, thời gian của cô không còn lại nhiều lắm.
- Ừ, đi thôi.
Ly Nguyệt cất bước đi về hướng Khu vực Trung ương.
Toàn bộ hành trình hai cô gái vẫn luôn ẩn thân, đi tới cửa Phủ Thành Chủ ở Khu vực Trung ương thì mới rời khỏi trạng thái ẩn thân.
Hai người đi vào Kho Vũ Khí, tháo ra Khôi Giáp U Linh, thay đổi quần áo mặc thường ngày, một người dùng khăn che mặt, một người đeo mặt nạ.
- Ta đi trước, ngươi đi báo cáo tiến độ nhiệm vụ cho Mục Lương đi.
Ngải Lỵ Na một bên vẫy tay một bên chạy đi.
- Được.
Ly Nguyệt gật đầu.
Sau đó, cô cất bước rời đi kho vũ khí, trước đó, liếc Ma Dương Sáu Sừng đang ghé vào trong góc ngủ say một cái.
Ly Nguyệt đi tới bên ngoài thư phòng, gật đầu với Tiểu Mật đang đứng ở cửa.
- Kẽo kẹt.
Cô gái tóc bạc đẩy ra cửa thư phòng, nhìn thấy Mục Lương ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
- Vất vả rồi.
Mục Lương ôn hòa nói.
Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt lập loè sự ôn nhu, cô khẽ lắc đầu, lấy ra sổ ghi chép từ trong lòng, đưa qua, nhẹ giọng nói:
- Đây là kết quả quan sát mấy ngày gần đây.
- Ngươi ngồi ở bên cạnh chờ một lát.
Mục Lương nhận lấy sổ ghi chép, vỗ ghế dựa bên cạnh.
- Ừm.
Ly Nguyệt ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Mục Lương, nghiêng đầu nhìn anh nghiêm túc lật xem sổ ghi chép.
Mục Lương lật từng tờ giấy một, trọng điểm chú ý động thái của vài người.
Đây cũng là việc không còn cách nào khác, vì anh vẫn luôn ở trong Khu vực Trung ương, rất ít tiếp xúc với người phía dưới, chỉ có thể đổi sang một loại phương thức khác để nhận được phản hồi chân thật từ cấp dưới.
- Khá là thú vị, xem ra Vệ Cảnh này thật sự có sự tiến bộ.
- Nhưng Cao Thao vẫn chưa có thay đổi nhiều, cần rèn luyện thêm.
- Y Lệ Y gần đây luôn ở lại phòng học, ít đi hiệu sách, xem ra cô ấy rất thích làm giáo viên.
- Ồ! Hóa ra nhà Trình Mâu tiêu dùng thực sự hơi nhiều, nguyên nhân là trang trí phòng cho con gái, không nghĩ tới hắn lại là người bố thương con gái.
Mục Lương không nhịn được mà bật cười lắc đầu, tiếp theo lật đến một tờ cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận