Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1724: Yên Tâm, Các Ngươi Sẽ Thích Chúng



Sắc mặt của công tước Mạch Tang biến đổi, yên lặng lùi ra phía sau mấy bước, không muốn bị ảnh hưởng.

Kỵ Sĩ trưởng chịu đựng cơn khó chịu trong lòng mà đứng yên, nếu không sợ là hắn sẽ bị mất đi vị trí Kỵ Sĩ trưởng.

- Nói thật, ta muốn giết ngươi cũng không khó.

Mục Lương nói một cách trịnh trọng và nghiêm túc.

Chớp mắt một cái, anh đã biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì hắn đã vòng tới phía sau lưng quốc vương Lan Lư Ba và nhẹ nhàng đặt tay lên cổ đối phương, nhưng không có gia tăng sức lực.

Quốc vương Lan Lư Ba rùng mình một cái, tròng mắt co rút lại, lông tơ khắp người dựng đứng, tất cả dường như đều đang truyền lại tín hiệu nguy hiểm tới não của hắn.

Kỵ Sĩ trưởng và đám công tước biến sắc, sự kinh ngạc tràn ngập khắp khuôn mặt, quốc vương chính là cường giả cấp 9 thế mà lại bị tóm cổ.

Quốc vương Lan Lư Ba cố giả bộ bình tĩnh, cổ họng trượt lên xuống, hỏi:

- Ngươi, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?

Mục Lương khẽ cười một tiếng rồi buông tay ra, nói:

- Ta không muốn làm cái gì cả, thành Huyền Vũ muốn làm ăn với thành Y Lê, để tránh các ngươi hiểu lầm cho nên ta đặc biệt đến đây để thông báo ngươi một tiếng.

Sắc mặt của quốc vương Lan Lư Ba không được tự nhiên, hắn hỏi với giọng điệu cứng nhắc:

- Các hạ nói vậy là có ý gì?

Trong lòng hắn vừa căm tức vừa sợ hãi, nhưng hắn rõ ràng bản thân đánh không thắng Mục Lương, chỉ có thể cắn răng ẩn nhẫn trước.

Anh nhàn nhạt nói:

- Thành Huyền Vũ của ta ở trên biển ngoài thành, chúng ta tới đây để làm ăn, không có ý định xảy ra xung đột với thành Y Lê.

-...

Quốc vương Lan Lư Ba đen mặt, đã động tay động chân như vậy rồi mà còn dám nói là không có ý định nảy sinh xung đột?

Công tước Mạch Tang nhíu mày hỏi:

- Các hạ, ngươi vừa mới nói thành Huyền Vũ ở trên biển ngoài thành, chẳng lẽ ý của ngươi là thành Huyền Vũ có thể di động sao?

- Nói đúng rồi.

Mục Lương đáp lại với một nụ cười hài lòng.

………..

Nghe được câu trả lời của Mục Lương, Mạch Tang không khỏi sửng sốt một chút, tiếp đó sắc mặt lập tức đen lại:

- Các hạ, chẳng lẽ ngươi coi chúng ta là đồ ngốc sao?

Hắn sống nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói có tòa thành nào biết di động, hắn chỉ cho rằng đó là chuyện viển vông để trêu chọc những người không biết gì mà thôi.

- Ngươi chỉ là hiếm thấy cái lạ mà thôi.

Mục Lương nói với giọng điệu bình thản.

Ly Nguyệt lạnh lùng phụ hoạ một câu:

- Ngươi chưa thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.

Sắc mặt của công tước Mạch Tang càng đen hơn, tức giận đến ngứa răng.

Đại Kỵ Sĩ trưởng xen vào:

- Nếu các hạ đã nói như vậy, vậy thì hãy giải thích một tòa thành thì di chuyển như thế nào?

Lỗ tai của Mục Lương nhúc nhích, đột nhiên nói:

- Ta chỉ có thể nói là tốc độ truyền tin của các ngươi thật sự rất chậm.

Quốc vương Lan Lư Ba lại nổi giận lần nữa, hắn vừa muốn mở miệng mắng mỏ thì lại nhìn thấy nơi xa có một tên Kỵ Sĩ cưỡi Thú Ba Sừng phi tốc chạy tới.

- Bệ hạ, chuyện lớn không tốt rồi!

Kỵ Sĩ hốt hoảng hô to.

Quốc vương Lan Lư Ba khiển trách:

- Ngươi hốt hoảng cái gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Kỵ Sĩ hốt hoảng nhảy xuống Thú Ba Sừng, lảo đảo đi tới trước mặt đám người rồi quỳ một chân trên đất, sợ hãi nói:

- Bệ hạ, ngoài thành có ma thú biển tới gần.

Đại Kỵ Sĩ trưởng tiến lên trước hai bước, nhíu mày truy hỏi:

- Loại ma thú biển gì mà khiến ngươi hoảng sợ đến như vậy?

Kỵ Sĩ nuốt nước miếng, khàn giọng nói tiếp:

- Con ma thú biển kia rất lớn, thoạt nhìn còn lớn hơn cả thành Y Lê, hơn nữa nó rất cao, thậm chí còn cao hơn cả một ngọn núi!

- Ma thú biển lớn hơn cả thành Y Lê, quả là chuyện nhảm nhí!

Công tước Mạch Tang nói với giọng the thé.

Quốc vương Lan Lư Ba nhíu mày sâu hơn, tên Kỵ Sĩ trước mắt không có lý do gì để nói dối, càng không có lá gan để nói dối, như vậy thật sự có ma thú biển khổng lồ tới gần thành Y Lê.

Ly Nguyệt lườm công tước Mạch Tang một cái, nhớ tới câu mà Mục Lương từng nói:

- Tóc thì dài, kiến thức thì ngắn.

Công tước Mạch Tang nghe vậy sắc mặt cứng đờ, hình như nghĩ tới điều gì đó.

Quốc vương Lan Lư Ba cũng lấy lại tinh thần, nghĩ tới những gì Mục Lương đã nói trước đó, cái gì mà tòa thành di động, hiện giờ lại có ma thú biển khổng lồ xuất hiện, hai thứ này tuyệt đối có liên quan với nhau.

Đại Kỵ Sĩ trưởng kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ ý của các hạ là thành Huyền Vũ được xây ở trên lưng ma thú biển?

- Đáp án đúng rồi, rất thông minh.

Khóe môi của Mục Lương nhấc lên.

Đám người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, xây một tòa thành ở trên lưng ma thú biển, chuyện này quả thật khiến cho người ta không tài nào tưởng tượng nổi.

Mục Lương bình tĩnh nhìn về phía quốc vương Lan Lư Ba, nhàn nhạt hỏi:

- Quốc vương thấy thế nào, thành Huyền Vũ có thể buôn bán ở thành Y Lê không?

Sắc mặt của quốc vương Lan Lư Ba biến hóa liên tục, hắn đen mặt hỏi:

- Buôn bán cái gì?

Mục Lương nói với giọng rõ ràng:

- Cái này thì rất nhiều, rượu, đồ ăn, quần áo, vật dụng tắm rửa, ma cụ,....

Quốc vương Lan Lư Ba kinh ngạc hỏi:

- Còn có ma cụ nữa sao?

Mục Lương gật đầu đáp:

- Đúng thế, chúng ta có rất nhiều loại ma cụ mà các quý tộc nhất định phải mua.

- Ha ha, ma cụ thông thường không thể lọt vào mắt chúng ta đâu.

Công tước Mạch Tang nở nụ cười lạnh lùng.

Hắn nhìn về phía Ly Nguyệt và Mễ Á với ánh mắt mang theo tìm tòi và nghiên cứu, ma cụ trên người các cô mới là thứ đáng được mọi người truy cầu.

Bọn hắn đã nhận ra cấp bậc của khôi giáp trên người Ly Nguyệt và Mễ Á, cái này cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn hắn kiêng kị Mục Lương.

- Yên tâm, các ngươi sẽ thích chúng.

Mục Lương nói một cách vô cùng tự tin.

Anh vung tay lên, một vài cái rương đột nhiên xuất hiện trước mắt đám người quốc vương Lan Lư Ba, bên trong chứa rượu và đủ loại đặc sản của thành Huyền Vũ.

Mục Lương nhếch miệng nở nụ cười, nói:

- Đây đều là đặc sản của thành Huyền Vũ, các hạ có thể xem trước, nếu cảm thấy hứng thú thì hoan nghênh tới thành của ta mua sắm.

-...

Đuôi lông mày của quốc vương Lan Lư Ba co giật, hắn không tài nào nhìn ra được người đàn ông trước mắt muốn làm gì.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Nếu các hạ không nói lời nào, vậy ta coi như ngươi đồng ý thành Huyền Vũ làm giao dịch ở thành Y Lê.

-...Chỉ cần không ảnh hưởng đến an toàn và trật tự thành Y Lê thì được thôi.

Quốc vương Lan Lư Ba trầm giọng nói.

Hắn bị uy hiếp, không thể không cúi đầu.

Mục Lương nói với giọng điệu chân thành:

- Yên tâm đi, thành Huyền Vũ sẽ không gây chuyện vô cớ.

-...

Quốc vương Lan Lư Ba hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận trong lòng.

Mục Lương nhìn vào mắt quốc vương Lan Lư Ba, nói:

- Còn một việc nữa, ta muốn giao dịch một chút Thép Tím.

- Xin lỗi, sản lượng Thép Tím vẫn luôn khan hiếm, trước mắt thì số Thép Tím hiện có đã bị thương nhân đặt mua hết rồi.

Quốc vương Lan Lư Ba hờ hững nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận