Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1133: Kênh Sương Mù – Đại Lục Mới



- Trong kênh Sương Mù thực sự có bảo vật sao?

Đại Tề nhỏ giọng nói thầm một câu.

Mậu Đạt dùng sức gật đầu, rất chắn chắn nói:

- Đương nhiên là có, cha ta nói, bên trong kênh Sương Mù có bảo vật bị quên lãng.

- Nếu Kim Tôn đã nói, vậy chuyện này là thật rồi.

Cặp mắt của Đại Tề sáng lấp lánh.

Cha của Mậu Đạt chính là kỵ sĩ cấp chín, tuy rằng ông ấy đã mất từ lâu, nhưng vẫn là một tồn tại được người ta kính ngưỡng ở Vượng quốc.

- Cho nên chúng ta nhất định phải đi vào kênh Sương Mù, sau khi tìm được bảo vật bị lãng quên như cha ta nói, chắc chắn nó sẽ giúp chúng ta no đủ cả đời.

Mậu Đạt nhếch miệng cười to nói.

- Thật sự khiến người ta chờ mong.

Đại Tề hưng phấn gật đầu.

- Đội trưởng, phát hiện một đảo nhỏ có thể dừng lại nghỉ ngơi.

Có thuyền viên hô lớn.

Nghe vậy, Mậu Đạt nghiêng đầu nhìn lại. Hắn cũng phát hiện phía trước kênh Sương Mù có một hòn đảo nho nhỏ, cũng đỉ khiến cho ba chiến thuyền thuyền lớn cập bờ. Hắn hô lớn:

- Kha Đa Lạp, xem trên đảo có nguy hiểm hay không?

- Vâng, đội trưởng.

Kha Đa Lạp kích động trèo lên cột buồm, hai tròng mắt hắn sáng lấp lánh như sao, hải đảo ở phía xa dần dần trở nên to hơn trong mắt hắn.

Đây là một hải đảo loại nhỏ, trên đảo trọc lóc, chỉ có một ít cây khô, không có chút màu xanh nào.

- Đội trưởng, thoạt nhìn rất an toàn, không có ma thú tồn tại.

Kha Đa Lạp cúi đầu hô.

- Đi, chúng ta nghỉ ngơi tại đây đi.

Mậu Đạt truyền mệnh lệnh.

- Vâng, đi về hướng hải đảo!

Đại Tề hét lớn một tiếng, truyền lại mệnh lệnh cho hai chiến thuyền phía sau.

Rầm rầm… Ba chiến thuyền lớn thay đổi phương hướng, tiến về phía hòn đảo xa xa.

Gần hai mươi phút sau, ba chiến thuyền lớn lần lượt lại gần bờ, neo thuyền bị ném xuống nước.

- Hạ thuyền nhỏ, cho mười người theo ta điều tra tình huống trên đảo.

Đại Tề nghiêm túc nói

- Vâng!

Nhóm đội viên tự giác tiến lên, hạ thuyền nhỏ xuống nước.

- Chú ý an toàn.

Mậu Đạt dặn dò.

- Đã biết.

Đại Tề cũng không quay đầu lại chỉ khoát tay, sau đó hắn chỉ huy đội viên khua mái chèo, tới gần hải đảo.

Sau đó không lâu, người trên thuyền nhỏ đã lên bờ, Đại Tề nghiêm mặt nói:

- Hai người một tổ, tách ra hành động, thăm dò tình huống trên đảo, nhớ chú ý an toàn.

- Vâng.

Nhóm đội viên đều lên tiếng, họ rút ra vũ khí trên người sau đó chia nhau ra, tiến tới các khu vực trên hải đảo. Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần dần tối xuống.

Ngay lúc sắc mặt Mậu Đạt bắt đầu trở nên khó coi, Đại Tề đã mang theo đội viên tìm kiếm trở lại.

Đại Tề quơ hai tay, hô lớn:

- Đội trưởng, trên đảo rất an toàn, có thể lên đảo.

Mậu Đạt thở phào một hơn, hắn lại tức giận mắng:

- Má nó, ta còn tưởng rằng các ngươi đã xảy ra chuyện.

- Ha ha ha, không có việc gì, đã để cho đội trưởng lo lắng rồi.

Đại Tề cười ha ha lên.

- Lên đảo.

Mậu Đạt trầm giọng hạ lệnh.

- Vâng.

Trên thuyền mọi người lên tiếng hoan hô, sau đó thu dọn đồ đạc xuống thuyền. Trời đã tối hắn, bọn họ bắt đầu nhóm lửa nấu cơm trên hải đảo.



Mấy người Mậu Đạt vây quanh đống lửa nướng thịt làm cơm, những đội viên khác cũng vây quanh từng đống lửa trại.

- Đội trưởng, ta đã nghe một truyền thuyết về nơi tận cùng của kênh Sương Mù, có điều không biết là thật hay giả.

Kha Đa Lạp thần thần bí bí nói.

- Ít nói nhảm thôi, kể đi.

Đại Tề nâng tay gõ lên đầu hắn, tức giận nói:

- Đừng có trêu ngươi khi ta đang ăn uống.

- Đau đau đau...

Kha Đa Lạp đưa tay ôm đầu, căm tức nhìn đội phó, hắn vừa rên rỉ vừa nói:

- Đội phó, ta chính là ma pháp sư, ngươi không biết xuống tay nhẹ một chút sao?

- Aha…Thật có lỗi, ngươi nói mau đi.

Đại Tề cười hai tiếng nói.

- Nói mau, đừng có câu giờ.

Mậu Đạt đưa nắm tay lên, quang minh chính đại uy hiếp.

- Ta nói, đừng đánh nữa.

Kha Đa Lạp nhe răng trợn mắt.

Hắn hắng giọng, cố hết sức hạ giọng, thần bí nói:

- Trong truyền thuyết, ở nơi tận cùng của kênh Sương Mù có một mảnh đại lục mới.

- Chỉ có thế thôi sao?

Đại Tề trừng lớn đôi mắt.

- Ngạch, các ngươi không sợ hãi hay kinh ngạc sao?

Kha Đa Lạp ngẩn ngơ, biểu hiện của mọi người không giống như hắn tưởng tượng nha.

- Hứ, vừa nghe đã biết là giả rồi.

Mậu Đạt nâng tay lên quyền, lại gõ một cái xuống Kha Đa Lạp.

- A, đau đau đau...

Kha Đa Lạp ôm đầu, nhe răng trợn mắt sau đó ngã ra lăn lộn trên mặt đất.

- Ha ha ha, lần sau nói chuyện phải có bài bản một chút.

Đại Tề cười ha ha.

Những thuyền viên khác cũng cười to không ngừng, trên đảo đều là những tiếng cười chế giễu.

- Ta cảm thấy truyền thuyết này là sự thật...

Trong lòng Kha Đa Lạp buồn bực vô cùng, nhưng hắn vẫn lựa chọn ngậm miệng.

………..

Ốc Đảo vẫn ở trên bầu trời như trước

Đạp đạp đạp…

Nhân Bỉ Kỳ nghiêm mặt, đi vào tầng bốn Ốc Đảo, hướng tới phòng của đại trưởng lão Thành Tương Lai.

- Kỳ quái, đã hai ngày rồi đại trưởng lão và Cổ Lỗ không hề bước ra...

Nhân Bỉ Kỳ đứng bên ngoài phòng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Hắn là người phán xử của Thành Tương Lai, chức vị ở dưới Cổ Lỗ, từng giống như A Đát Trúc, là đội viên của Cổ Lỗ.

- Vẫn im lặng?

Nhân Bỉ Kỳ nhíu mày.

Rầm rầm… Hắn nâng tay gõ vang cửa phòng.

Tiếng đập cửa quanh quẩn bên tai, nhưng không có ai đáp lại.

- Sao lại thế này?

Sắc mặt Nhân Bỉ Kỳ ngưng trọng, trong lòng hắn cực kỳ do dự, không biết mình có nên đẩy cửa vào xem hay không. Hắn đứng hơn mười phút ngoài cửa, nhưng trong phòng vẫn không chút động tĩnh.

- Đại trưởng lão, ta vào nhé!

Nhân Bỉ Kỳ thở sâu một hơi, hắn đưa tay chuẩn bị đẩy cửa.

Ken két…

- Lầm?

Cánh tay hắn dùng sức, lần thứ nhất không thể mở được cửa. Nhân Bỉ Kỳ cảm thấy nghi hoặc, sao lại thế này?

Hắn dùng lực đạo mạnh hơn nữa, lần này thành công đẩy được cửa phòng, lập tức hắn ngửi được một mùi hương trong phòng, điều này làm cho hắn có chút không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Thơm quá, đây là mùi hương gì?

Nhân Bỉ Kỳ hít sâu một hơi, trong đầu thoáng qua một chút mê man. Hắn ý thức được mùi hương này có vấn đề, vội vàng nín thở.

Trong phòng rất tối, chỉ miễn cưỡng có thể nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất và một người đang nằm trên giường.

- Đại trưởng lão, đội trưởng Cổ Lỗ!

Nhân Bỉ Kỳ kinh hô một tiếng.

Hắn vội vàng đi lên phía trước, nâng Cổ Lỗ đang nằm trên mặt đất dậy, sau đó kiểm tra nhịp tim.

- May quá, vẫn còn hô hấp và tim đập.

Nhân Bỉ Kỳ thở phào một hơi.

Hắn đứng dậy đi tới bên giường, kiểm tra tình huống của đại trưởng lão, sau đó hắn phát hiện đại trưởng lão và Cổ Lỗ giống nhau, hai người chỉ hôn mê mà thôi.

- Đại trưởng lão, mau tỉnh lại!

Nhân Bỉ Kỳ đưa tay ra thử đẩy thân thể Phong Vũ.

Lông mi Phong Vũ động vài cái, sau đó, lão từ từ mở mắt ra.

- Khụ khụ...

Lão kịch liệt ho khan, đưa tay chống lên giường và lảo đảo ngồi dậy, trong đầu vẫn lơ mơ như trước.

- Đại trưởng lão, ngài không có việc gì chứ?

Nhân Bỉ Kỳ khẩn trương hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Mặt Phong Vũ âm trầm, tầm mắt lão quét qua phòng, Cổ Lỗ vẫn mê man như trước.

Nhân Bỉ Kỳ vội vàng giải thích:

- Đại trưởng giả, ngươi và đội trưởng Cổ Lỗ đã hai ngày không rời khỏi phòng, ta lo lắng hai người gặp chuyện không may, nên tới nhìn...

Bạn cần đăng nhập để bình luận