Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3526: Mang Theo Náo Loạn Tung Trời

- Bộ dáng này thật sự tốt sao?

Thân vệ binh nhỏ giọng hỏi.

Xảo Nhi liếc cô một cái, hỏi ngược lại:

- Cho dù không tốt thì ngươi có thể quản được cô à?

- Không thể...

Thân vệ binh lẩm bẩm.

Từ trước đến nay tính cách của Trinh Hoán là luôn làm theo ý mình, cũng chỉ có quốc vương vương quốc Huyền Vũ và nhóm nương nương mới có thể quản được cô, nếu như không có quân kỷ quân quy, có lẽ Hải Quân sẽ bị mang theo náo loạn tung trời.

- Vậy được rồi, mau đi theo đi.

Binh sĩ canh gác từ xa cung kính hội báo:

- Rất tốt, chuẩn bị linh khí đại pháo trước.

Trinh Hoán nhìn về phía đài quan sát, lớn tiếng hỏi:

Trinh Hoán gật đầu nói:

Ba người đi tới trên boong thuyền, thân vệ binh còn muốn nói điều gì, nhưng trong lòng đã bị lấp một cái tô trống.

Trịnh Hoán lấy ra Phương Thiên Họa Kích, lại lấy ra ống nhòm mới nhìn về phía đông nam xa xa.

Xảo Nhi giơ tay lên đỡ trán, vội vàng đuổi theo bước tiến của Trinh Hoán.

- Vâng!

Cô nhìn tô mì một giọt canh cũng không còn lại, lại nhìn về phía Trinh Hoán đang tùy ý quệt miệng, trong lòng bội phục tốc độ ăn mì của cô.

- Cộp cộp cộp -

- Bẩm đại nhân, ở hướng đông nam, khoảng chừng mười lăm phút sau là có thể nhìn thấy.

Mười lăm phút trôi qua rất nhanh, Trinh Hoán thông qua ống nhòm thấy được ba chiếc thuyền lớn kia đang tới gần phía mình.

- Đội thuyền lạ đang ở đâu?

Xảo Nhi phân tích:

Xảo Nhi đáp một tiếng, vội vã đi truyền lại mệnh lệnh.

- Ào ào -

- Trên thân thuyền và buồm đều không có cờ hải tặc, chắc là thuyền buôn.

Cô chuyển động nút xoay của ống nhòm, dần dần nhìn rõ ràng dáng vẻ của ba chiếc thuyền.

Xảo Nhi gật ‌ đầu nhận đồng.

Trinh Hoán thuận miệng nói:

- Vậy thì đi nghênh đón.

- Chắc không phải là cướp biển, bọn họ dám trực tiếp tới gần chúng ta như vậy, cướp biển sẽ không càn rỡ như thế mới đúng.

- Hoa lạp lạp -

Các binh sĩ Hải Quân lên tiếng, truyền mệnh lệnh đến Hải Long số 2.

- Vâng.

- Bọn họ lại không biết thân phận của chúng ta, có lẽ là coi chúng ta là thuyền buôn, nói không chừng là chuẩn bị tới cướp đoạt chúng ta.

- Đại nhân, thuyền của bọn họ giảm tốc rồi!

Binh sĩ canh gác từ xa lớn tiếng hô.

Đáy mắt của Trinh Hoán hiện lên tia sáng, ra lệnh:

Thân vệ binh nói với giọng điệu không xác định:

- Cái này cũng có khả năng.

- Có lẽ là bọn hải tặc đã cải trang thuyền của mình thành dáng vẻ thuyền buôn, làm cho nó dễ tiếp cận mục tiêu hơn.

Trinh Hoán liếc nhìn hai người một cái, nhàn nhạt nói:

Hải Long số 1 và Hải Long số 2 lần lượt tăng tốc, tới gần ba chiếc thuyền lớn ở phía xa.

Trinh Hoán lại ra lệnh lần nữa:

- Chuẩn bị ma pháp trận phòng ngự, sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào.

Chỉ cần đối phương dám tấn công, ma pháp trận phòng ngự sẽ lập tức khởi động ở giây kế tiếp, bình chướng có thể chống đỡ tuyệt đại bộ phận công kích.

- Vâng!

Binh sĩ Hải Quân nhận lệnh, lại truyền mệnh lệnh đến thuyền trưởng Hải Long số 2.

Trinh Hoán nhìn chằm chằm ba chiếc thuyền lớn trước đó, thấy miệng pháo trên thân thuyền của bọn họ bắt đầu di động, đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời.

- Khởi động ma pháp trận phòng ngự.

Cô quay đầu lại ra lệnh.

- Ngươi ngốc à, bọn họ đã tấn công rồi, còn chờ cái gì nữa?

Trinh Hoán liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, tức giận nói:

Xảo Nhi sửng sốt một chút.

- Đại nhân, không bắt sống à?

Trinh Hoán cao giọng ra lệnh.

- Linh khí đại pháo, khởi động!

Hơn mười viên đạn pháo nhanh chóng bay về phía Hải Long số 1 và Hải Long số 2.

- Ong ong ong ‌ -

Hải Long số 1 và Hải Long số 2 dâng lên bình chướng màu vàng, trên đó có phù văn huyền ảo lưu động, đạn pháo đập vào trên đó chỉ lóe ra gợn sóng lăn tăn, thậm chí còn không làm cho đội thuyền lùi về phía sau mảy may.

- Chậc, một đám bỏ đi...

Trinh Hoán bĩu môi, tràn đầy lòng tin đối với lực phòng ngự của Hải Long.

- Bọn họ thật sự tấn công.

Xảo Nhi há hốc miệng.

Thân vệ binh lạnh nhạt nói:

- Rất tốt, điều này có thể xác định đối phương là hải tặc.

- Ầm ầm -

Sau một cái chớp mắt, trên ba chiếc thuyền lớn liên tiếp vang lên tiếng đạn lửa gầm rú.

Trống trận bị gõ vang có tiết tấu, truyền mệnh lệnh đến Hải Long số 2.

- Đông đông đông -

Binh sĩ Hải Quân đáp một tiếng.

- Vâng!

- Cũng đúng.

Miệng của Xảo Nhi giật giật, xoay người đi ra lệnh.

Không bao lâu sau, linh khí đại pháo đã sớm chuẩn bị tốt được khởi động.

- Ong ong ong - - ‌.

Chỉ vận dụng mười hai cửa linh khí đại pháo, lần lượt bắn ra hết một vòng, lưu lại từng đạo ánh sáng chói mắt trong mắt các binh sĩ.

Ngay sau đó là tiếng gầm rú không dứt bên tai, ba chiếc thuyền lớn phía xa bị linh khí đại pháo bắn thành tổ ong.

- Dừng lại, nhanh chóng tới gần bọn họ, xem trên thuyền có thứ gì tốt hay không.

Trịnh Hoán nhếch miệng cười nói.

- Vâng!

Nhóm binh sĩ đồng thanh đáp lại.

- Ong ong ong -

Tốc độ của hai chiếc Hải Long nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã đến gần ba chiếc thuyền lớn, chỉ là thân thuyền bị tàn phá thảm vô cùng, đã bắt đầu chìm xuống biển.

Trinh Hoán không có do dự, lấy ra Phú Năng Trân Châu dùng.

Cô nhảy khỏi boong thuyền, lúc tiếp xúc với mặt biển thì cơ thể phát ra khí lạnh, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được làm cho nước biển đông lại thành một lớp băng thật dày, ngăn cản ba chiếc thuyền lớn hoàn toàn chìm xuống biển.

- Vù vù -

Khí lạnh lan ra làm cho những tên hải tặc rơi xuống biển kia đông lại thành tượng băng.

- Tiến công!

Trinh Hoán cao giọng ra lệnh.

- Đông đông đông -

Tiếng trống trận chấn thiên, các binh sĩ Hải Quân nhảy xuống boong thuyền, bao vây ba chiếc thuyền cướp biển lại.

Đầu lĩnh hải tặc đã bị linh khí đại pháo đánh chết, chỉ còn lại mấy chục tên hải tặc tiểu tốt, hơn nữa tất cả đều bị thương lớn lớn bé bé.

- Bắt hết cho ta, sau đó đi tìm kiếm vật tư.

Xảo Nhi nghiêm túc ‌ ra lệnh.

Các binh sĩ Hải Quân hành động, càng ngày càng có nhiều hải tặc từ bỏ chống cự, thực lực cách quá xa, hoàn toàn bị Hải Quân nghiền ép.

- Đánh hải tặc ‌ đúng thật là chơi vui hơn đấu địa chủ nhiều.

Trinh Hoán nhếch miệng cười, quơ Phương Thiên Họa Kích, đánh bay hải tặc chưa chịu từ bỏ chống cự.

Toàn bộ trận chiến đấu giằng co không đến nửa giờ, lấy kết quả hải tặc thua hoàn toàn mà kết thúc.

- Thật vô nghĩa, đám hải tặc này quá nghèo, tinh thạch ma thú không có bao nhiêu.

Xảo Nhi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ trở lại bên cạnh Trinh Hoán.

- Không sao, có lẽ đám cướp biển tiếp theo sẽ phì hơn.

Trinh Hoán nói không chút để ý.

-...

Thân vệ binh ở bên cạnh nghe được rất cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận