Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2034: Lão Tổ Không Thể Quá Nuông Chiều Con Bé, Như Vậy Sẽ Khiến Con Bé Học Hư



Hi Đức Vưu Kỳ chắp tay sau lưng, hỏi:

- Cha của ngươi đâu?

- Cha ta? Hắn đang ở trong lâu đài.

Áo Lợi Tư vội vã đáp lại.

- Ừm, gọi bọn họ nhanh chóng tới gặp ta.

Hi Đức Vưu Kỳ nhàn nhạt ra lệnh.

Lão cất bước đi vào trong lâu đài, dựa theo ký ức đi tới đại sảnh, thản nhiên ngồi xuống vị trí trung tâm.

- Vâng!

Áo Lợi Tư hưng phấn gật đầu thật mạnh, sau đó chạy vội rời đi đại sảnh.

Hi Bối Kỳ đảo mắt một vòng, đứng ở bên cạnh Hi Đức Vưu Kỳ, nói:

- Lão tổ, ta mang ngươi trở về, có phải đám người Đại trưởng lão nên cảm ơn ta một tiếng không?

Hi Đức Vưu Kỳ buồn cười hỏi:

- Vậy có cần ta tự mình cám ơn ngươi không?

Hi Bối Kỳ vội vàng khoát tay nói:

- Không cần, không cần! Chỉ cần Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đừng quản ta nữa là tốt rồi, bây giờ ta chính là ân nhân của gia tộc.

Hi Đức Vưu Kỳ khẽ cười một tiếng:

- Yên tâm, có ta ở đây, bọn họ sẽ không dám vô lễ với ngươi.

Hi Bối Kỳ là con gái của Nhị trưởng lão, nhưng Nhị trưởng lão đã qua đời rất sớm, sau khi cha mẹ mất thì cô được Hi Đức Vưu Kỳ nuôi nấng.

- Hì hì, lão tổ tốt nhất!

Hi Bối Kỳ vui vẻ ra mặt.

Sau khi Hi Đức Vưu Kỳ trở về, cô không cần lại lôi tên của thành Huyền Vũ để làm chỗ dựa nữa, đã có lão tổ ở đây, cô vẫn có thể đi ngang trong gia tộc giống như trước.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, sau đó mười mấy bóng người chạy vào đại sảnh.

Dẫn đầu là Đại trưởng lão Dạ Nguyệt Cát Tư, tiếp theo là Tam trưởng lão Áo Lợi Ba, sau đó là các tộc lão khác.

- Lão tổ!

Sau khi nhìn thấy Hi Đức Vưu Kỳ, đôi mắt hơi híp lại của Dạ Nguyệt Cát Tư lập tức trợn to.

- Đúng là lão tổ rồi, thật tốt quá, lão tổ đã trở về!

-...

Trên mặt các tộc lão lộ ra biểu cảm mừng như điên.

Dạ Nguyệt Cát Tư cung kính quỳ một chân trên đất, hành đại lễ của gia tộc:

- Bái kiến lão tổ!

- Bái kiến lão tổ!

Những người khác đều quỳ xuống hành lễ, chỉ có một mình Hi Bối Kỳ là vẫn đứng yên nhìn cảnh tượng trước mắt.

………….

Dạ Nguyệt Cát Tư nhìn thấy thái độ của Hi Bối Kỳ, giận không chỗ phát tiết, khiển trách:

- Hi Bối Kỳ, còn không mau bái kiến lão tổ?

Hi Bối Kỳ trừng mắt với Dạ Nguyệt Cát Tư, quay đầu tủi thân nói:

- Lão tổ, lão ta rống ta!

Hi Đức Vưu Kỳ ngước mắt liếc Dạ Nguyệt Cát Tư, nhàn nhạt nói:

- Được rồi, con bé không cần phải làm vậy.

-...Vâng.

Ánh mắt của Dạ Nguyệt Cát Tư lấp lóe, hơi ngẩng đầu lên, cười khổ nói:

- Lão tổ không thể quá nuông chiều con bé, như vậy sẽ khiến con bé học hư.

- Không cần ngươi lo lắng, con bé rất hiểu chuyện, sẽ không học cái xấu.

Hi Đức Vưu Kỳ nói không chút để ý.

-...Vâng.

Dạ Nguyệt Cát Tư co giật khóe miệng, trong lòng không khỏi chửi thầm, Hi Bối Kỳ mà hiểu chuyện?

- Hừ!

Hi Bối Kỳ kiêu ngạo hừ một tiếng.

Cô vốn dĩ là tiểu công chúa của gia tộc Dạ Nguyệt, được cưng chiều có gì sai chứ?

- Tất cả đứng lên đi.

Hi Đức Vưu Kỳ phất tay.

- Vâng.

Dạ Nguyệt Cát Tư và một đám tộc lão chậm rãi đứng lên.

Áo Lợi Ba quan tâm hỏi:

- Lão tổ, mấy năm nay ngài đã đi đâu vậy?

Các tộc lão lộ ra ánh mắt nóng bỏng, nói:

- Đúng vậy, chúng ta tìm ngài rất rất lâu.

Hi Đức Vưu Kỳ nhàn nhạt nói:

- Ta đi kênh Sương Mù, tìm kiếm cơ duyên đột phá.

- Kênh Sương Mù!

Dạ Nguyệt Cát Tư sửng sốt một chút.

Áo Lợi Ba nghĩ đến cái gì đó, kinh ngạc hỏi:

- Hiện giờ lão tổ đã trở lại, nghĩa là ngài đã đột phá tới cấp 9 rồi?

- Ừm, cấp 9.

Sắc mặt của Hi Đức Vưu Kỳ vẫn bình tĩnh như cũ, giống như việc đột phá cấp 9 không phải là chuyện to tát gì.

Các tộc lão sửng sốt một chút, sau đó mỗi người lập tức lộ ra vẻ mặt mừng như điên, hưng phấn hô to:

- Thật tốt quá, gia tộc Dạ Nguyệt chúng ta có cường giả cấp 9 rồi!

- Lão tổ, thật tốt quá!

Dạ Nguyệt Cát Tư vui vẻ cười nói, cơn nghẹn khuất trong lòng mấy năm nay đều tiêu tan.

Hi Đức Vưu Kỳ quét mắt đám người đang phấn khích kia, trầm giọng nói:

- Ta đã đột phá cấp 9, nhưng các ngươi vẫn còn yếu kém như vậy.

- Lão tổ.....

Sắc mặt của Dạ Nguyệt Cát Tư cứng đờ, hậm hực cúi đầu.

Áo Lợi Ba và những người khác cũng xấu hổ im lặng, Hi Đức Vưu Kỳ đi rồi, tuy thực lực của bọn họ có tăng trưởng nhưng lại không được bao nhiêu.

- Không lâu nữa ta sẽ vượt qua tất cả bọn họ.

Hi Bối Kỳ nhếch miệng cười, tự tin nói.

Hi Đức Vưu Kỳ gật đầu nhận đồng, nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, Tiểu Kỳ đã cấp 7 rồi, trong các ngươi còn có người không lợi hại bằng con bé, có thấy mất mặt không?

Không ít người đều cúi đầu, thực lực bọn hắn chỉ mới cấp 6.

Dạ Nguyệt Cát Tư há miệng, mặc dù thực lực của lão ta là cấp 8, nhưng lão ta lại có một loại dự cảm, chẳng mấy chốc Hi Bối Kỳ sẽ vượt qua bản thân.

Hi Đức Vưu Kỳ lạnh mặt quở trách:

- Trong mấy năm ta không có ở đây, các ngươi càng ngày càng không được, còn làm cho người của những gia tộc khác cưỡi trên đầu trên cổ, còn phải nhờ tới liên hôn để củng cố địa vị, thật sự là càng sống càng thụt lùi.

Dạ Nguyệt Cát Tư và những người khác xấu hổ không nói được lời nào, vì những thứ này đều là sự thật.

- Tốt lắm, loại chuyện này mà các ngươi cũng làm được!

Hi Đức Vưu Kỳ nhìn về phía Dạ Nguyệt Cát Tư và Áo Lợi Ba.

- Lão tổ, việc này chỉ là do bất đắc dĩ.

Áo Lợi Ba nhắm mắt nói.

Hi Đức Vưu Kỳ hừ lạnh một tiếng:

- Bất đắc dĩ?

-...Vâng.

Áo Lợi Ba nói lí nhí.

Lão đập mạnh vào tay vịn, lạnh lùng nói:

- Cái gọi là bất đắc dĩ chỉ là vì các ngươi quá yếu thôi!

- Lão tổ dạy dỗ rất đúng.

Dạ Nguyệt Cát Tư vội vã phụ họa.

Hi Đức Vưu Kỳ thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

- Các ngươi thật là mất mặt.

Dạ Nguyệt Cát Tư ngậm miệng, lão ta rất hiểu tính tình của lão tổ, dám phản bác lão ta có khả năng sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc.

Áo Lợi Ba vội vã nói sang chuyện khác:

- Lão tổ, tại sao lần này ngài lại trở về cùng với Hi Bối Kỳ thế?

Hi Đức Vưu Kỳ nói với giọng điệu cảm khái:

- Lần này may mà nhờ có Tiểu Kỳ, nếu không thì giờ này các ngươi sẽ không thể nhìn thấy ta ngồi ở đây đâu.

Hi Bối Kỳ gật đầu liên tục nói:

- Đúng vậy, nhờ có ta và Mục Lương mới mang lão tổ ra khỏi kênh Sương Mù.

- Chuyện gì xảy ra?

Dạ Nguyệt Cát Tư lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Hi Bối Kỳ khoe khoang nói:

- Lão tổ đến kênh Sương Mù rồi bị nhốt ở một hòn đảo kỳ quái, có tiến mà không có ra. May mắn là ta nhờ Mục Lương giúp đỡ, lúc này mới cứu lão tổ ra khỏi đó, nếu không rất có thể hắn sẽ bị nhốt ở hòn đảo kia cả đời.

- Tiểu Kỳ nói không sai.

Hi Đức Vưu Kỳ chậm rãi gật đầu một cái.

- Hi Bối Kỳ thật sự đã cứu lão tổ?

Áo Lợi Tư nói với vẻ mặt kinh ngạc.

Hi Bối Kỳ tức giận trợn mắt:

- Tự nhiên là thật rồi, ta lừa gạt các ngươi làm gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận