Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3561: Dùng sức quá mạnh. (2 càng ). (length: 8118)

Thao Thiết trong tiểu thế giới.
Trưởng lão Thao Thiết cảm nhận được cửa vào tiểu thế giới Thao Thiết bị phá, tim bỗng hẫng một nhịp, điềm gở bao trùm toàn thân.
"Sao lại nhanh bị phá như vậy rồi?"
Hắn thất thanh kêu lên.
Cường giả Tiên Vương của gia tộc Thao Thiết trở về, mặt mày khó coi nói: "Thưa trưởng lão, Phượng Tiên tông và Hằng Thiên tông đều từ chối."
Trưởng lão Thao Thiết tức giận nói: "Chuyện gì xảy ra, bọn họ thông đồng với nhau hết rồi sao?"
"Trưởng lão, bây giờ không phải lúc tính toán chuyện này, phải nghĩ cách thôi."
Cường giả Tiên Vương run giọng nói.
Hắn đã thấy hình chiếu Thế Giới Thụ Đại Tiên Tôn khổng lồ trên tiểu thế giới trống trải, cảm giác áp bức quá nặng nề, ép hắn nghẹt thở. Trưởng lão Thao Thiết mặt lạnh, nhìn về phía Huyễn Tiên đại trận, giọng khàn khàn nói: "Có Huyễn Tiên đại trận thì có thể cầm cự được một thời gian, lại đi cầu viện thế lực khác."
Cường giả Tiên Vương há hốc miệng, một giọng nói thanh linh từ trên trời vọng xuống.
Mục Lương giơ tay lên vỗ, vô số Kim Liên Pháp Tắc toàn bộ nở rộ, Sức Mạnh Pháp Tắc Sáng Thế bùng nổ, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ Tiểu Thế Giới Thao Thiết.
Vô số Kim Liên Pháp Tắc nở rộ gây ra vụ nổ vũ trụ, tinh vực nơi Tiểu Thế Giới Thao Thiết tọa lạc sụp đổ hơn một nửa, pháp tắc Tiên Giới hiện lên, bắt đầu thôn phệ năng lượng sinh ra từ vụ nổ, tu bổ không gian tinh vực bị sụp đổ.
Sắc mặt Nhã Nhân trắng bệch, thân thể như chiếc lá trôi bập bềnh giữa dòng nước lũ, có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào. Mục Lương xuất hiện trước mặt nàng, ngăn cản năng lượng pháp tắc nổ tung.
"Chiến trận của ngươi cũng quá khoa trương rồi."
Nhã Nhân khàn giọng nói.
"Không vậy sao phá được cái đại trận phòng ngự kia?"
Mục Lương không thèm để ý nói.
Khóe mắt Nhã Nhân giật giật, ngước mắt nhìn Tiểu Thế Giới Thao Thiết, Huyễn Tiên đại trận đã bị phá, tiểu thế giới bị phá hủy trực tiếp bốn phần năm, tộc nhân thực lực yếu kém trực tiếp hóa thành bột mịn.
Các trưởng lão Thao Thiết còn sống sót, nhờ có pháp trận Huyễn Tiên và bí thuật của tộc mình mới miễn cưỡng bảo toàn tính mạng, nhưng lúc này bọn họ còn không bằng cả cường giả cấp Đế.
"Đều chết hết rồi."
Tinh thần của trưởng lão Thao Thiết hoảng hốt mấy hồi.
Những người khác của gia tộc Thao Thiết đều bị vụ nổ pháp tắc cuốn đi, đến cả mảnh vỡ thần hồn cũng chẳng còn lại.
Mục Lương nhíu mày, đáng tiếc nói: "Dùng sức mạnh quá, tiểu Thao Thiết của ta bị ít lương thực đi quá nhiều rồi."
Phía sau hắn, Thế Giới Thụ Tiên Tôn vẫn còn đó, bao phủ toàn bộ Tiểu Thế Giới Thao Thiết, đồng thời đảm bảo người của gia tộc Thao Thiết không thể trốn thoát. Mục Lương bước về phía trước, trong tích tắc xuất hiện trước mặt trưởng lão của gia tộc Thao Thiết.
"Nếu có kiếp sau thì nhớ gặp ta hãy đi đường vòng."
Giọng hắn lãnh đạm vang lên.
Trưởng lão Thao Thiết trợn trừng mắt, hắn hư nhược đến mức không thể thi triển bí thuật tu bổ thân thể tàn tạ, vết thương không ngừng chảy máu ra ngoài, tay chân cụt lủn không biết đã văng đâu.
"Các hạ muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"
Trưởng lão Thao Thiết giọng ấp úng nói.
"Đoán đúng rồi, thưởng cho ngươi cái chết nha."
Mục Lương lạnh lùng, giơ tay chỉ vào giữa trán hắn.
“~”
Đầu óc nổ tung, thần hồn trưởng lão Thao Thiết bị một ngón tay đè thành hư vô, thân thể bị Mục Lương thu vào không gian. Những cường giả còn lại của gia tộc Thao Thiết mặt lộ vẻ tuyệt vọng, cuối cùng bị Mục Lương tiện tay lấy đi tính mạng.
"Không có cường giả Tiên Tôn tọa trấn, gia tộc Thao Thiết đã định sẵn đường diệt vong."
Nhã Nhân khẽ nói.
Thế lực đỉnh tiêm của Tiên giới sở dĩ có thể trường thịnh không suy là vì có cường giả Tiên Tôn tọa trấn, đáng tiếc gia tộc Thao Thiết không có người kế tục, vất vả lắm mới ra được một Thao Thiết nửa bước Tiên Tôn, cuối cùng lại không thể trưởng thành.
Mục Lương đi lại trong tiểu thế giới Thao Thiết, nhặt lấy những tiên khí sắp tan biến, mặc dù không ít đều đã hư hỏng.
Cuối cùng hắn dừng lại trước một gian Bảo Khố đã bị phá hủy một nửa, bảo vật bên trong bị hủy hơn nửa, chỉ còn lại một ít được bảo tồn hoàn hảo. Nét mặt Mục Lương thoáng vẻ đau lòng, thở dài nói: "Tính sai rồi, tổn thất quá lớn."
Nhã Nhân im lặng bĩu môi, lên tiếng: "Đừng có tham tiền."
"Không còn cách nào, nghèo."
Mục Lương thuận miệng nói.
"..."
Khóe mắt Nhã Nhân giật giật, trên mặt tràn đầy vẻ không tin.
Mục Lương lấy đi toàn bộ bảo vật, rồi lại thả Sức Mạnh Pháp Tắc Sáng Thế, phá hủy hoàn toàn Tiểu Thế Giới Thao Thiết.
Nhã Nhân nhìn tiểu thế giới Thao Thiết tan nát biến mất, từ đây trong Thập Đại Gia Tộc thời viễn cổ chỉ còn lại chín.
"Còn gia tộc Chu Tước và Đào Ngột, khi nào ngươi ra tay?"
Nàng bên cạnh hỏi.
"Không vội, ta còn chưa tính sổ với Nam Vũ Tông."
Ánh mắt Mục Lương lạnh lẽo. Hắn định giải quyết Nam Vũ Tông trước, cứ năm lần bảy lượt tìm đến gây chuyện, vậy thì phải trả một giá lớn.
"Nam Vũ Tông sao, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bỏ qua cho bọn họ chứ."
Nhã Nhân nhún vai nói.
"Sao có thể."
Mục Lương cười nhạt, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt.
Nam Vũ Tông đã dẫn người đến tận cửa, tuy là vì sự uy hiếp của Nhã Nhân và sự can thiệp của gia tộc Thao Thiết mà cuối cùng rời đi, nhưng không có nghĩa là có thể dễ dàng bỏ qua...
"Tùy ngươi thôi."
Nhã Nhân không thèm để ý nói.
Đối với sự sống chết của Nam Vũ Tông, nàng không hề quan tâm chút nào.
"Về giúp ta đột phá đi."
Nàng thúc giục.
Mục Lương nhìn về phía nàng, hỏi thẳng: "Ngươi rất vội đột phá sao?"
"Đừng có hỏi nhiều vậy, ta đưa cho ngươi tinh hạch để ngươi làm việc, có đúng không?"
Nhã Nhân kiêu ngạo nói.
Mục Lương khẽ cười hai tiếng, gật đầu: "Đúng, nhưng ngươi phải đưa tinh hạch cho ta trước đã."
"Sao, ngươi sợ ta quỵt của ngươi tinh hạch à?"
Nhã Nhân nheo mắt hỏi.
"Ngươi đoán xem."
Mục Lương mỉm cười.
Hắn cần chỗ tinh hạch này chuyển hóa thành điểm tiến hóa, bằng không làm sao để Tiên Thảo Vận Mệnh tiến hóa đến cấp mười chín được.
"Về rồi nói."
Nhã Nhân nhếch môi.
"Được, về thôi."
Mục Lương liếc nhìn nơi Tiểu Thế Giới Thao Thiết tọa lạc một lần cuối, ánh mắt tĩnh lặng quay người rời đi.
Nhã Nhân ngước mắt liếc xa một cái, những cường giả gia tộc khác đang lén lút nhìn trộm, Mục Lương không để ý tới bọn họ, nàng cũng sẽ không tự tìm chuyện cho mình.
Sau khi hai người rời đi không lâu, các cường giả của đại gia tộc lần lượt hạ xuống tiểu thế giới bị san thành bình địa.
Cường giả gia tộc Hỗn Độn thở dài: "Tự chuốc diệt vong, trách ai được."
"Ừm, chỉ còn lại chín đại gia tộc."
Cường giả gia tộc Thương Long thản nhiên nói.
"E rằng sau này sẽ chỉ còn lại bảy đại gia tộc."
Ánh mắt cường giả gia tộc Hỗn Độn lóe lên nói.
Cường giả gia tộc Thương Long trầm giọng nói: "E rằng, gia tộc Chu Tước và Đào Ngột cũng không mạnh hơn gia tộc Thao Thiết bao nhiêu, xử lý không tốt thì rất có thể cũng sẽ bị, hắn diệt tộc."
Cường giả gia tộc Bạch Hổ phân tích: "E rằng gia tộc Chu Tước và Đào Ngột sẽ liên thủ, chắc có thể gây ra uy hiếp cho Huyền Vũ Đế Quốc."
"Ba cường giả Tiên Tôn cảnh mà thôi, ngươi nghĩ chống đỡ nổi người kia sao?"
Cường giả gia tộc Thương Long cười lạnh một tiếng.
Tộc trưởng Chu Tước và tộc trưởng Đào Ngột đều bị Mục Lương chém giết, gia tộc Chu Tước chỉ còn một lão tổ có thực lực Tiên Tôn cảnh, còn gia tộc Đào Ngột thì vẫn còn hai cường giả Tiên Tôn cảnh.
"Có lẽ là không chống đỡ được."
Cường giả gia tộc Bạch Hổ trầm mặc một hồi nói.
"Về thôi, chuyện này chúng ta không thể tham dự vào, bảo tộc nhân đều tránh ra một chút."
Cường giả gia tộc Thương Long vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Ừm, tản thôi."
Mấy người lên tiếng.
Ps:
«2 chương»: Xin được ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận