Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1762: Ngừng Ngừng Ngừng! Hai Ta Đều Có Lỗi, Như Vậy Được Chưa?



Hi Bối Kỳ ngạc nhiên hỏi:

- Mục Lương, tại sao lại đột nhiên như vậy?

- Là bởi vì chuyện của Tô Lâm Y Tư sao?

Nguyệt Phi Nhan như suy nghĩ gì đó rồi đặt câu hỏi, cô đã nghe mẹ nói về chuyện của Tô Lâm Y Tư, cho nên có thể đoán được vài phần.

- Đúng thế.

Mục Lương dựa lưng ra sau, tóm tắt ngắn gọn chuyện đã xảy ra.

Cầm Vũ và Trinh Hoán nghe xong kinh ngạc một hồi lâu, hiểu rõ dự định của Mục Lương.

- Hai ngày nữa chúng ta sẽ hành động, trong lúc này ta muốn các ngươi hoàn thành công tác chuẩn bị trước trận chiến, làm quen trước với lộ trình tiến vào thành, đồng thời phải hiểu rõ ràng về mục tiêu...

Mục Lương trầm giọng nói.

Cầm Vũ nghiêm túc nói:

- Tốt, ta sẽ tiến vào thành Y Lê để tìm hiểu đường đi.

- Không cần, ta đưa mô hình cho ngươi.

Mục Lương xoè tay ra, lưu ly tuôn ra từ lòng bàn tay rồi nhanh chóng ngưng kết thành mô hình thành Y Lê.

Mô hình rất lớn, dài ba mét, không có nhiều kiến trúc trong mô hình nhưng toàn bộ đường đi, ngõ hẻm đều được bày ra.

Đôi mắt của Cầm Vũ sáng lên, vội vàng đi lên trước để nhìn kỹ hơn.

Cô lấy ra sổ và bút chì, bắt đầu vẽ phác thảo các đường phố của thành Y Lê, thuận tiện mang về bài binh bố trận.

Trinh Hoán và Hi Bối Kỳ cũng đi lên trước, nghiêm túc thảo luận đường tấn công.

- Đây là các mục tiêu cần thanh trừ.

Mục Lương vung tay lên, mấy chục tấm ảnh trôi nổi trên không trung.

Những hình này là do nhóm của Ly Nguyệt nuốt Phú Năng Trân Châu rồi thi triển Ý Thức Cụ Hiện, sau đó chụp lại bằng Máy Chụp Ảnh.

Trinh Hoán lập tức lên tinh thần, nhìn từng hình một.

- Các ngươi dùng Máy Chụp Ảnh chụp một phần mang về đi.

Mục Lương dặn dò.

- Vâng.

Mọi người gật đầu đáp ứng.

Mục Lương nhắc nhở:

- Mặc dù diễn luyện quân sự đổi thành diễn luyện thực chiến, nhưng hình phạt và khen thưởng vẫn còn hiệu lực.

Mấy người Cầm Vũ chấn động tinh thần, lúc này hoàn toàn nghiêm túc, không thể để thua được.

- Trở về đi, khi nào lập kế hoạch xong thì lại đến nói cho ta biết.

Mục Lương phất tay.

Anh còn muốn nghiên cứu bộ xử lý trung tâm, phải mau chóng chế tác mới được.

- Vâng.

Cầm Vũ và những người khác vội vàng lên tiếng rồi lần lượt rời khỏi thư phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng thảo luận.

………….

Bên kia Kênh Sương Mù, ở thành Tương Lai xa xôi.

Trong Phủ Thành Chủ thành Tương Lai, trưởng lão Chí Hải và trưởng lão Phong Vũ đang vùi đầu thảo luận làm thế nào để cải tiến Linh khí hình người đời thứ hai.

Trước khi thủy triều Hư Quỷ đến thì bọn hắn đã chế tạo ra Linh khí hình người đời thứ hai, Thí Nghiệm Linh Khí Cơ Thể Người lấy được thành công to lớn.

Cũng chính bởi vì như vậy mà thành Tương Lai mới có thể miễn cưỡng vượt qua thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ, nhưng thiệt hại cũng cực kỳ thảm trọng.

Linh khí hình người đời thứ hai thành công khiến hai vị trưởng lão thấy được hy vọng lớn, hy vọng trở thành chúa tể một phương.

Lúc này, trước mặt cả hai là bàn thí nghiệm, một cô gái đang nằm trên đó, tay trái của cô đã bị cắt đứt, máu đang chảy ra từ miệng vết thương.

- Tài liệu hung thú để thay thế không đủ mạnh.

Trưởng lão Phong Vũ trầm giọng nói.

Lão cầm cánh tay trái của một loại hung thú nào đó, đang chuẩn bị ghép nối nó với phần tay cụt của cô gái kia.

Đây là cánh tay trái của hung thú cấp 7, nó đã được gọt bỏ huyết nhục, chỉ còn lại xương cốt và vài sợi gân.

- Phải tìm được tứ chi của hung thú cấp 8 mới được.

Trưởng lão Chí Hải trầm giọng nói.

Trưởng lão Phong Vũ nhíu mày lắc đầu, hắn đặt cánh tay trái hung thú sang một bên, lắc đầu nói:

- Chúng ta đi tìm tứ chi của hung thú cấp 8 ở chỗ nào chứ?

- Thành Huyền Vũ có.

Trưởng lão Chí Hải đột nhiên lên tiếng.

- Thành Huyền Vũ...?

Lông mày của trưởng lão Phong Vũ run lên.

Lão nhìn về phía trưởng lão Chí Hải, tức giận nói:

- Ngươi đừng quên chúng ta đã không còn hợp tác với thành Huyền Vũ nữa, làm sao mà bọn hắn chịu giao dịch tứ chi hung thú cấp 8 cho chúng ta chứ?

- Thật đáng tiếc, trước đây chúng ta nên tiếp tục hợp tác mới phải.

Lúc này, trưởng lão Chí Hải có chút hối hận.

Trưởng lão Phong Vũ nở nụ cười lạnh lùng:

- Hừ, là do ngươi cảm thấy phí gia công quá thấp nên muốn nâng giá cả lên, nếu không phải như vậy thì chúng ta vẫn còn có thể hợp tác.

- Lúc đó ngươi cũng cảm thấy thấp, sao bây giờ lại quay sang trách ta?

Trưởng lão Chí Hải cau mày, giơ tay muốn đánh trưởng lão Phong Vũ.

- Ngừng ngừng ngừng! Hai ta đều có lỗi, như vậy được chưa?

Trưởng lão Phong Vũ vội vàng hô to.

- Hừ!

Trưởng lão Chí Hải hừ lạnh một tiếng, thả tay xuống.

- Hộc hộc hộc…

Lúc này, cô gái trên bàn thí nghiệm khẽ rên rỉ, bởi vì mất máu quá nhiều nên cô cảm thấy hô hấp cực kỳ khó khăn.

Cô gái vẫn còn thanh tỉnh, cảm nhận được cánh tay trái bị cắt đứt, cảm nhận được máu trong người đang xói mòn, nhưng cô lại không thể động đậy, cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có thể cảm thụ tử vong chậm rãi tiến đến.

Trong lòng cô hiện lên sự tuyệt vọng, đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn về phía hai vị trưởng lão.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì hai vị trưởng lão đã chết trăm ngàn lần rồi.

Trưởng lão Phong Vũ liếc nhìn cô gái trên bàn thí nghiệm, ảo não nói:

- Phải nghĩ biện pháp thôi, không có tứ chi hung thú cấp 8 thì không thể tiếp tục nghiên cứu được nữa.

- Nếu vẫn còn không được thì chúng ta chỉ có thể đi thương lượng với Mục Lương.

Trưởng lão Chí Hải thở dài một tiếng.

- Ngươi đi à?

Trưởng lão Phong Vũ lạnh lùng cười một tiếng.

Trưởng lão Chí Hải nghiêm túc nói:

- Đương nhiên là ngươi đi rồi.

- Hừ, muốn đi ngươi tự đi, ta không đi!

Trong mắt trưởng lão Phong Vũ lộ ra sự kiêng dè, hắn sợ nhìn thấy Mục Lương.

- Đánh một trận đi, ai thua thì người đó đi.

Trưởng lão Chí Hải cầm lấy gậy chống đặt ở một bên.

- Không đánh.

Trưởng lão Phong Vũ phất tay, lộ ra vẻ mặt ta không chơi với ngươi.

Trưởng lão Chí Hải híp mắt lại, tức giận nói:

- Phế vật.

- Ta không thèm để ý.

Trưởng lão Phong Vũ nhún vai, tỏ vẻ sao cũng được.

Hắn vẫn còn nhớ rõ quá trình bị Mục Lương đè đánh, hiện tại nghĩ tới vẫn còn sợ hãi.

-...

Da mặt của trưởng lão Chí Hải run lên.

- Cô ta thì sao đây?

Trưởng lão Phong Vũ nhìn về phía cô gái mất máu quá nhiều.

Trưởng lão Chí Hải hờ hững nói:

- Bảo thuộc hạ mang đi chôn, đừng để bọn thủ vệ khác phát hiện.

Cô gái trên bàn thí nghiệm khẽ run lên, từng câu từng chữ của hai vị trưởng lão đều lọt vào tai cô, khiến cô cảm nhận được tử vong đang tới gần.

- Đi thôi.

Trưởng lão Chí Hải chống gậy rồi xoay người rời đi.

Trưởng lão Phong Vũ cũng xoay người đi gọi thuộc hạ đến nhặt xác.

Trong phòng trở nên an tĩnh, cô gái bắt đầu cảm thấy khó thở vô cùng, lẳng lặng chờ đợi tử vong buông xuống.

Cô tuyệt vọng nhìn xung quanh, thân là Giác Tỉnh Giả, rõ ràng có tiền đồ rất tốt, thế mà bây giờ lại phải chết uất ức như vậy.

Đột nhiên, cô gái nhìn thấy bóng tối trong góc vặn vẹo, ngay sau đó một người đàn ông với vẻ mặt vô cảm bước ra.

Hắn nhìn cô gái trên bàn thí nghiệm, lưu ý đến cánh tay cụt của cô và cảnh tượng máu chảy đầy đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận