Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1502: Ta Không Thể Tranh Đoạt Nam Nhân Với Em Gái

Mười phút sau, trong phòng thẩm vấn truyền ra tiếng kêu la thảm thiết và thê lương, nghe mà khiến người ta kinh hồn bạt vía.

- A a a ~~~

- Cứu mạng, tha cho ta đi!!

A Đát Trúc ngước mắt nhìn, bên trong đôi mắt màu trắng không có chút cảm xúc nào.

- Ta nói, ta sẽ nói hết!

Tây Phong không chịu nổi xin tha.

- Nhanh như vậy sao?

Nữ giám ngục nhếch miệng, nàng thả cái kẹp trong tay xuống, bên trên còn có móng tay của Tây Phong, tiếc nuối nói:

- Nước ớt nóng và nước muối còn chưa được sử dụng đâu.

Ngón tay bị rút móng, nếu như chạm vào nước muối và nước ớt nóng thì sẽ như thế nào?

Cả người Tây Phong và Phí Địa Lạc run bần bật, sự sợ hãi trong đáy mắt hắn càng ngày càng nồng đậm.

A Đát Trúc dặn dò:

- Tách ra thẩm vấn, cuối cùng đối chiếu đáp án, nếu như không đúng, vậy thì giết hết.

- Rõ!

Giám ngục đồng thanh đáp lại.

Sắc mặt của Tây Phong và Phí Địa Lạc lập tức trắng bệch, toàn bộ kế hoạch trong lòng đều tiêu tan.

…………

Trong điện Tàng Thư ở hoàng cung, thành Tát Luận.

Mục Lương khép lại quyển sách trên tay và nhét nó trở lại giá sách, thuận miệng nói nội dung bên trong sách.

Nguyệt Thấm Di ngước mắt lắng nghe, đây là một bản ghi chép lịch sử, nội dung rất hỗn tạp, từ những chuyện vụn vặt không đáng kể cho đến nguyên nhân trước và sau khi qua đời của Đế Vương, tất cả đều được ghi chép kỹ càng.

- Ngươi không cần nói phần phía sau đâu, ta không có hứng thú.

Nguyệt Thấm Di thanh thúy nói.

- Được thôi.

Mục Lương mỉm cười.

Anh nhìn về phía cửa sổ, thấy được một mảng ánh sáng lớn, quay đầu lại nói:

- Trời đã sáng rồi, ta cần phải trở về.

- Đến giờ rồi sao, vậy tối nay ngươi lại đến chứ?

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Di lóe lên tia sáng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Đêm nay à, nếu không bận rộn thì ta sẽ đến.

- Được thôi.

Nguyệt Thấm Di chậm rãi gật đầu.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Một đêm không ngủ rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.

- Ừ, ta biết rồi.

Nguyệt Thấm Di nhẹ giọng đáp.

- Ta đi đây.

Mục Lương đứng dậy chuẩn bị rời đi.

- Ừm.

Nguyệt Thấm Di há to miệng, cuối cùng chỉ phun ra một chữ.

Mục Lương xoay người, ẩn thân rời đi điện Tàng Thư.

Trong điện Tàng Thư chỉ còn lại một mình Nguyệt Thấm Di.

- Lại đi rồi.

Nguyệt Thấm Di khẽ thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy vắng vẻ.

Cô ngồi ngẩn người thêm vài phút đồng hồ, sau đó đột nhiên giơ tay vỗ vào mặt mình mấy cái, tự nhủ:

- Không được, ta không thể tranh đoạt nam nhân với em gái.

Một bên khác, Mục Lương trở lại thành Huyền Vũ, từ trên không trung rơi xuống tầng tám khu Trung Ương.

Anh đi vào cung điện, các tiểu hầu gái đang bận rộn thấy hắn thì lập tức nhao nhao chào hỏi.

- Thành chủ đại nhân, buổi sáng tốt lành nha ~~~

Diêu Nhi, Ba Phù và các hầu gái khác cung kính hành lễ.

- Chào buổi sáng.

Anh mỉm cười đáp lại.

- Mục Lương, chào buổi sáng.

Một giọng nói yêu mị vang lên, Hồ Tiên uốn éo đi tới.

Anh ôn hòa nói:

- Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ ngon không?

- Cũng không tệ lắm.

Chiếc đuôi sau lưng Hồ Tiên nhẹ nhàng lắc lư, cánh tay mảnh khảnh khoác lên trên cánh tay của Mục Lương.

Mục Lương thuận tay nắm lấy eo nhỏ của cô gái đuôi hồ ly, anh ngửi thấy được một hương thơm mê người, giống như mùi thơm của hoa tươi vừa nở rộ lúc sáng sớm.

Anh hít sâu một hơi, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi dùng nước hoa?

Hồ Tiên cười quyến rũ nói:

- Là sữa tắm, tối hôm qua Vưu Phi Nhi đưa cho ta dùng thử.

- Cô ấy nghiên cứu ra sữa tắm rồi?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

- Chắc là vậy, ta không có hỏi nhiều.

Hồ Tiên cười quyến rũ đáp.

- Vậy ta đi Sở Nghiên Cứu xem.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng.

Hồ Tiên kéo lại khuỷu tay của anh, ưu nhã nói:

- Chúng ta cùng đi, bữa sáng còn nửa giờ nữa mới bắt đầu.

- Được rồi, đi thôi.

Mục Lương xoay người đi đến Sở Nghiên Cứu ở Thiên Điện.

Khi hai người tới Thiên Điện thì Vưu Phi Nhi và Y Xà đều có mặt, hai người tụ lại cùng một chỗ để nghiên cứu dầu gội đầu.

- Đừng nói là cả đêm qua các ngươi không ngủ đấy?

Mục Lương đi vào Sở Nghiên Cứu hỏi.

- Mục Lương!!

Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi sáng lên.

Cô vội vàng quay đầu nhìn về phía anh, nhưng cũng chỉ là nhìn một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

- Thành chủ đại nhân!

Y Xà vội vàng cung kính hành lễ, không dám gọi thẳng tên Mục Lương giống như Vưu Phi Nhi.

- Ta có ngủ mà.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng nói.

Mục Lương hơi nhướng mày, nhìn về phía cô gái người rắn hỏi:

- Ngươi nói đi.

Y Xà không dám nói dối, cúi đầu thành thật đáp:

- Cả đêm không ngủ.

Vưu Phi Nhi lén lút trừng Y Xà một cái.

Trên mặt Mục Lương lộ ra thần sắc quả nhiên là thế.

Anh giơ tay gõ đầu cô gái cột tóc hai chùm, hỏi:

- Lúc nào thì học được nói dối hả?

- Ta sợ ngươi lo lắng…..

Vưu Phi Nhi ngượng ngùng giải thích.

Mục Lương bớt giận, nhéo má cô gái tóc vàng, giận quá hóa cười nói:

- Biết ta lo lắng mà còn không chịu đi ngủ?

- Một đêm không ngủ cũng không có chuyện gì nha.

Vưu Phi Nhi thanh thúy nói.

Mục Lương nghe vậy lại nhìn về phía Y Xà, hỏi:

- Chỉ là một đêm không ngủ?

Y Xà nín cười, chóp đuôi đập nhẹ lên mặt đất từ bên trái sang bên phải, thành thật nói:

- Là hai đêm.....

-... Ta sai rồi, lần sau không dám nữa.

Vưu Phi Nhi đè nén ý định đánh Y Xà, dứt khoát cúi đầu nhận sai.

Ta nhận sai, nhưng lần sau còn dám.

- Lần trước ngươi cũng nói như vậy.

Mục Lương dở khóc dở cười nói.

- Lần này là thật!

Vưu Phi Nhi vội vàng thề thốt.

Anh nhắc nhở:

- Vậy được rồi, lần sau ngươi còn thức đêm thì ta sẽ đóng cửa Sở Nghiên Cứu.

- Sẽ không có chuyện đó đâu!

Vưu Phi Nhi giơ tay lên bảo đảm.

Y Xà chớp chớp đôi mắt đẹp, hết nhìn cô gái tóc vàng rồi lại nhìn về phía Mục Lương, cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ rất vi diệu.

Mục Lương hỏi:

- Pháp Kiệt Sâm đâu rồi?

- Lão làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, tối nay mới tới.

Vưu Phi Nhi giải thích.

Mục Lương cong ngón tay búng vào trán Vưu Phi Nhi:

- Ừ, ngươi nên học tập theo lão.

- Lão già rồi, tuổi tác quá cao cho nên phải làm việc và nghỉ ngơi có quy luật.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng thầm thì một câu.

- Ha ha ha, lão mà nghe được sẽ mắng ngươi.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói.

Y Xà lén lút nhìn cô gái đuôi hồ ly, trong lúc lơ đãng tản mát ra mị hoặc kia là cô không cách nào làm được.

Vưu Phi Nhi cười ngượng ngùng vài tiếng, lại lén lút liếc nhìn Mục Lương.

- Ta nghe Hồ Tiên nói, ngươi đã chế tạo được sữa tắm rồi?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

- Đúng vậy, ta vốn tính toán để chị Hồ Tiên dùng thử rồi mới nói với ngươi.

Vưu Phi Nhi giải thích.

Hồ Tiên cười tươi như hoa nói:

- Ta dùng rồi, rất sạch sẽ, tắm xong làn da trở nên trơn mượt, hương thơm còn rất dễ chịu.

Mục Lương nhìn về phía Vưu Phi Nhi, ôn hòa nói:

- Ta xem một chút được chứ?

- Được.

Vưu Phi Nhi lên tiếng, rồi xoay người, lấy từ trên bàn làm việc ra một bình lưu ly, bên trong chứa một chất lỏng màu tím nhạt sền sệt, mở nắp ra rồi đưa cho anh:

- Đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận