Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 802: Nơi Đặt Bốn Tòa Căn Cứ Trung Chuyển



Hổ Tây gật đầu trả lời:

- Biết nha, ta từng đi qua.

- Thành chủ là cao thủ cấp 8 sơ cấp, thức tỉnh năng lực có khả năng bói toán, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới tìm cô ấy, chỉ là bọn họ đều không trả nổi phí.

Cô nhún vai một cái nói.

Trong ánh mắt Mục Lương lóe lên tia sáng, thông tin cô gái tóc màu quả quýt nói và thông tin Ly Nguyệt đi tìm hiểu được đều giống nhau.

- Năng lực thức tỉnh rất đặc biệt!

Ngải Lỵ Na kinh ngạc lên tiếng.

Cô vội vàng lấy ra cuốn sổ tùy thân, đem những thông tin này viết vào về sau còn có thể ghi vào trong Du Ký Mạo Hiểm.

- Còn có thông tin gì khác không?

Mục Lương hiếu kỳ hỏi.

- Thành chủ gọi là Kim Phượng, người này là người có quyền cao nhất thành.

Tay cầm đũa của Hổ Tây dừng lại, suy nghĩ tiếp tục nói:

- Có một nhánh hộ vệ hoàn toàn là nữ nhân, còn chuyện khác ta cũng không rõ lắm.

Mục Lương như có điều phải suy nghĩ gật đầu.

- Vậy cái căn cứ trung chuyển thứ hai xây ở chỗ nào?

Ngải Lỵ Na hiếu kì hỏi.

- Vậy thì xây ở trong rừng Vạn Khô đi.

Mục Lương nói khẽ.

Trong rừng Vạn Khô có thành Phi Điểu, không chỉ có thành Phi Điểu.

Rừng Vạn Khô rất lớn, trong đó có rất nhiều thành lớn, thành nhỏ và bộ lạc thì lại càng nhiều.

Giữa thành và thành có một đoạn khoảng cách, đã vượt qua chặng đường hơn mười ngày, gần đích thì cũng cần phải đi thêm vài ngày mới có thể đến nơi.

Cũng vì có thành Phi Điểu, có lẽ bọn họ càng có chiều sâu hơn để hợp tác, dựa vào Phi Điểu, mang hàng hóa sẽ nhẹ nhàng hơn bán cho thành thị và bộ lạc xung quanh.

Trong rừng Vạn Khô thiếu nước là rất nghiêm trọng, điều này có nghĩa là thị trường nước rất lớn. Trong rừng Vạn Khô không chỉ thiếu nước, giống thực vật xanh, hoa quả, chỉ có thể thu hoạch được từ ngoài rừng Vạn Khô.

- Vậy căn cứ trung chuyển thứ ba, muốn xây ở chỗ nào?

Nguyệt Phi Nhan giọng trong veo hỏi.

- Căn cứ trung chuyển thứ ba, xây ở phụ cận thành Tấn Nguyên.

Mục Lương cầm đũa kẹp lá cây chuyển đỏ đút vào miệng.

- Thành Tấn Nguyên, thật xa.

Hổ Tây phồng miệng đáng yêu như quen đường.

- Thành Tấn nguyên, đó là ở nơi nào?

Ngải Lỵ Na hiếu kì hỏi, anh ôn hòa nói:

- Đó là một tòa thành lớn, nếu so với thành Thánh Dương thì chỗ đó xa hơn.

Hổ Tây gật đầu nói:

- Ừ, từ thành Thánh Dương đi tới cho dù ta sử dụng năng lực, cũng phải cần một tháng mới đến nơi.

- Cảm giác có vẻ rất xa.

Đôi môi đỏ mọng của Ngải Lỵ Na khẽ nhếch.

- Là rất xa, nhưng lại rất thích hợp xây dựng căn cứ trung chuyển.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Thành Tấn Dương, là một thành phố lớn có khoảng hơn tám vạn dân cư. Xung quanh nó lại có mười thành nhỏ và bộ lạc, cách xa nhau chỉ tầm hai ngày đi đường.

Một chỗ như vậy rất thích hợp xây căn cứ trung chuyển, có thể mang đến càng nhiều tinh thạch hung thú. Mấy thông tin này Ly Nguyệt nghe được ở thành Ngự Thổ, đồng thời cũng được nhiều thương nhân tình báo dưới lòng đất chứng thực qua.

- Là một tòa thành lớn lạ lẫm, có thể không an toàn hay không?

Hi Bối Kỳ lo lắng hỏi.

- Vấn đề an toàn, ta sẽ giải quyết.

Con mắt màu đen của Mục Lương chớp lên. Chờ khi đến thành Tấn Nguyên, anh sẽ đi đến Phủ Thành Chủ thành Tấn Nguyên thăm hỏi trước.

.....

Căn cứ trung chuyển sẽ không xây ở khoảng cách quá gần các tòa thành lớn, ít nhất sẽ có khoảng cách mười mấy cây số. Như vậy, căn cứ trung chuyển có thể tồn tại độc lập, lại có thể mượn thành lớn để hấp dẫn người khác.

Nguyệt Phi Nhan hỏi:

- Vậy căn cứ trung chuyển thứ tư ở đâu?

- Tòa căn cứ trung chuyển thứ tư, chờ xác định mục đích xây rồi mới xây.

Mục Lương hờ hững nói.

Trước mắt chỉ có ba quả Trà Thụ Tinh Thần, nếu như căn cứ trung chuyển thứ tư muốn vận hành, vẫn như trước chỉ có thể dựa vào thành Huyền Vũ vận chuyển rau quả xanh và hoa quả tới đây.

Cho nên Mục Lương tính toán xác định trước mục đích tiếp theo, rồi mới xây tòa căn cứ trung chuyển thứ tư ở gần đó, thuận tiện cho việc về sau vận chuyển hàng hóa tới đây.

- Hoá ra, như vậy sao.

Nguyệt Phi Nhan phồng miệng lên, lời nói mơ hồ không rõ.

- Dựa theo tốc độ bay hiện tại, buổi chiều có thể đến thành Phượng.

Ly Nguyệt khẽ nói.

- Ai, buổi chiều mới có thể đến sao?

Hổ Tây trừng lớn con ngươi màu cam.

Từ thành Ngự Thổ xuất phát, bay đến thành Phượng chỉ dùng thời gian một ngày rưỡi?

- Ừm, ăn xong cơm trưa, thêm nửa giờ chắc sẽ đến.

Mục Lương hờ hững nói.

- Đây cũng quá nhanh đi!

Con ngươi màu cam của Hổ Tây tỏa sáng lấp lánh, bị chấn động rồi.

- Tiểu Vũ cấp chín, một ngày rưỡi bay đến thành Tương Lai, rất bình thường.

Đương nhiên Hi Bối Kì nói.

-!!

Con ngươi của Hổ Tây mở lớn, hung thú phi hành chở mình là hung thú cấp chín?

Nguyệt Phi Nhan cắn đũa, nghiêng đầu nhìn về phía Mục Lương:

- Nói lại, thành Huyền Vũ chúng ta có mấy con hung thú cấp chín vậy?

- Hiện tại chỉ có một con.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vậy cấp mười thì sao?

Nguyệt Phi Nhan hiếu kì hỏi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng:

- Tiểu Huyền Vũ và Trà Thụ Tinh Thần là cấp mười.

- O.O!!

Hổ Tây mở to mắt, trong đầu cô thoáng chốc bị doạ đến trống rỗng. Thành Huyền Vũ có hung thú cấp mười, còn là hai con?

Cô cứng ngắc vặn vẹo cổ, nhìn Mục Lương trong đầu nghĩ: Ta rốt cục quen biết cường giả này sao...

- Hổ Tây, ngươi sao thế?

Hi Bối Kỳ nghi hoặc hỏi.

- Không có, ta không sao.

Hổ Tây miễn cưỡng nở một nụ cười.

Hi Bối Kỳ thuận miệng hỏi:

- Đúng rồi, Hổ Tây nhà ngươi ở nơi nào?

- Ta không có nhà, căn bản là chạy khắp nơi.

Hổ Tây giải thích nói.

- Ôi chao, vậy người nhà ngươi đâu?

Hi Bối Kỳ nét mặt ngạc nhiên hỏi.

- Không biết bọn họ đang ở đâu, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bọn họ.

Hổ Tây lắc đầu không thèm để ý nói.

- Như vậy sao. Vậy ngươi có bạn bè không?

Hi Bối Kỳ mắt biểu lộ sự thuơng hại.

- Có một người, cô ấy ở thành Phi Điểu, lần này có cơ hội thì đi gặp cô ấy một lát.

Hổ Tây hì hì, nhìn dáng vẻ cô cười nói vui vẻ, nhưng không biết cô làm sao sống đến bây giờ!

…………

Thành Phượng, một thành phố lớn tọa lạc trên một cánh đồng hoang.

Tường thành thành Phượng rất cao, gần 20 mét, bề dày của tường thành cũng gần 7 mét.

Phủ Thành Chủ nằm ở trung tâm thành phố, cũng được bao quanh bởi một bức tường thành cao ngất ngưởng.

Thành Phượng khác với các thành phố lớn khác là chỉ có thành chủ và hộ vệ sống trong nội thành, không có cư dân nào sống trong đó.

Người ta đồn rằng, Thành chủ của Thành Phượng ‘trọng nữ khinh nam’, và những người thuộc các giới tính khác tìm cô ấy bói toán, cái giá phải trả sẽ rất cao.

Trong Phủ Thành Chủ, Kim Phượng ngồi trên ghế chủ tọa, bên cạnh là hai hầu gái.

Cô có mái tóc vàng xoăn, đôi mắt đen như mực, đen đến mức người ta không dám nhìn cô ấy, như thể đôi mắt đó có thể nhìn thấu lòng người.

Trước mặt cô có một người đàn ông râu tóc bạc phơ đang quỳ gối, vẻ mặt lão khẩn thiết thỉnh cầu.

- Thưa ngài, xin hãy giúp tôi, hãy chỉ đường cho tôi.

Lão không ngừng dập đầu, trán đã vỡ ra, mặt đất đỏ bừng từng mảnh. Lão bị mắc bệnh nặng, đã đến lúc sắp chết đến nơi, cùng đường phải đến cầu cứu Thành chủ Thành Phượng giúp đỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận