Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2127: Thay Đổi Kịch Bản Phim



Nguyệt Phi Nhan có chút chột dạ nhìn khắp nơi, nói với giọng điệu không xác định:

- Chắc không sao đâu, ta làm nũng một chút là được rồi.

Bộ phim truyền hình này do Nguyệt Thấm Di quay chụp, cô là con gái của cô ấy, biết đâu làm nũng sẽ có hiệu quả.

- Kịch bản đã viết xong rồi, một số nhân vật có vai trò quan trọng ở kịch tình sau này, không phải nói chết là có thể chết được đâu.

Một giọng nói ưu nhã vang lên phía sau ghế sô pha.

Nguyệt Thấm Lan cất bước đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh con gái

Đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, quay đầu lại hỏi:

- Mẹ, ngươi đã đọc kịch bản phim này rồi sao?

- Đọc rồi, có chuyện gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan nhìn thoáng qua TV.

- Cuối cùng thì tên nam rác rưởi kia sẽ chết sao?

Nguyệt Phi Nhan vội vàng hỏi tiếp.

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Chết.

- Oa~~~

Cô vừa dứt lời thì Nguyệt Phi Nhan, Hi Bối Kỳ, Ngải Lỵ Na và chị em Hi Sắt cùng nhau đứng lên rồi nhảy cẫng hoan hô.

- Thật tốt quá, chết là tốt rồi.

Hi Bối Kỳ hưng phấn hô to.

Hi Sắt hung ác nói:

- Nếu trong hiện thực có người như vậy thì ta sẽ lập tức đánh chết hắn.

- Ta cũng vậy.

Hi Phù Ni phối hợp giơ quả đấm lên cao.

-Ta cũng như các ngươi.

Ngải Lỵ Na nhếch miệng cười, đôi mắt hồng nhạt lóe sáng.

-...?

Nguyệt Thấm Lan có chút cạn lời, mấy người này còn là con nít sao?

Cô giơ tay lên làm động tác đè xuống:

- Được rồi, mọi người nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy đến Mục Lương.

Ngải Lỵ Na tò mò hỏi:

- Mục Lương đang làm cái gì thế?

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Hắn đang nghiên cứu đồ uống lạnh và một chén cháo hoa, còn cụ thể là thực nghiệm gì thì ta không có hỏi kỹ.

Tiểu Tử nhỏ giọng nói:

- Ta biết nha, đó là thí nghiệm nếu cho thuốc bảo quản vào thức ăn thì có thể bảo tồn được bao lâu.

Đôi mắt màu xanh nước biển Nguyệt Thấm Lan sáng lên:

- Thì ra là như vậy, nếu thật sự nghiên cứu ra được loại thuốc này thì thức ăn và đồ uống sẽ có thể lưu trữ lâu hơn rồi.

- Chuyện mà đại nhân muốn làm đều sẽ thành công.

Tiểu Tử thanh thúy nói.

- Ngươi nói không sai.



Nguyệt Thấm Lan mỉm cười.

Lúc này, tập phim truyền hình mới nhất đã kết thúc, màn hình lưu ly biến thành màu xám lạnh.

Nguyệt Phi Nhan quay đầu hỏi:

- Còn ai muốn xem không, ta nhớ là hình như có phim điện ảnh mới.

- Xem đi, vẫn còn sớm mà.

Hi Bối Kỳ vội vàng nói.

Lúc này Nguyệt Phi Nhan mới nói:

- Tiểu Tử, chuyển sang phim điện ảnh đi.

- Vâng!

Tiểu Tử đi tới trước TV rồi nhấn vài cái vào tinh thạch ma thú, màn hình TV lại loé sáng, bắt đầu phát phim điện ảnh mới.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn đồng hồ, hiện tại là tám giờ tối, nàng quyết định tranh thủ thời gian để xem phim, vì vậy không có đứng dậy rời đi.

Phim điện ảnh không dài, chỉ có nửa giờ, kịch tình quá đặc sắc, tình tiết vô cùng chặt chẽ, bất tri bất giác nửa giờ đã trôi qua nhanh chóng.

Nguyệt Phi Nhan chưa thỏa mãn mà nói:

- Quá đẹp, chắc chúng ta nên đến Rạp Chiếu Phim để xem.

- Đúng vậy, màn hình ở Rạp Chiếu Phim lớn hơn nhiều.

Hi Bối Kỳ nhận đồng.

- Cung điện có phòng xem phim nha.

Tiểu Tử nhắc nhở.

Mục Lương đã xây một Thiên Điện dùng để xem phim tại cung điện, mức độ thoải mái cao hơn Rạp Chiếu Phim gấp mấy lần.

Nguyệt Phi Nhan giơ tay vỗ trán, áo não nói:

- Ta quên mất, vậy khi nào có phim mới thì mọi người cùng đến đó xem.

Ngải Lỵ Na nhìn về phía đồng hồ quả lắc trên tường, lớn tiếng nói:

- A, chín giờ rưỡi rồi.

- Đúng vậy, chín giờ rưỡi, có chuyện gì sao?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

- Ta phải đi viết du ký mạo hiểm, không xem phim với mọi người nữa.

Ngải Lỵ Na vội vã đứng lên, chạy nhanh về Thiên Điện của mình.

- Ta còn tưởng rằng cô ấy có chuyện gì gấp gáp đâu.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.

Đột nhiên, cô gái tóc đỏ giơ tay lên dụi mắt, nàng cảm giác có chút đau đớn, không khỏi nhíu mày lại.

- A, mắt ta đau quá!

Nguyệt Phi Nhan buồn bực nói.

- Có chuyện gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan vội vã nghiêng người tới kiểm tra.

- Mắt ta đau….

Khóe miệng Nguyệt Phi Nhan cong xuống, một mắt hơi mở ra nhìn mẹ mình.

- Tại sao ngươi lại đột nhiên đau mắt chứ?

Hi Bối Kỳ quan tâm tiến lại gần.

Nguyệt Phi Nhan ủy khuất nói:

- Ta không biết.

Nguyệt Thấm Lan đè tay con gái lại, cau mày nói:

- Đừng dụi mắt, ta xem một chút.



Nguyệt Phi Nhan thử mở mắt trái ra, cảm giác đau đớn vẫn còn tồn tại, nước mắt lăn xuống gò má.

- Tròng trắng mắt biến đỏ rồi.

Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu ngưng trọng.

Con ngươi của Nguyệt Phi Nhan vốn dĩ là màu đỏ, hiện tại tròng trắng mắt cũng đỏ lên khiến toàn bộ đôi mắt đỏ ngầu, trông có chút đáng sợ.

Tiểu Tử nhỏ giọng hỏi thầm:

- Có cần uống chút bí dược chữa thương không?

- Đi lấy một bình thuốc tới đây.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói, rồi giơ tay ngưng tụ một quả cầu nước để con gái rửa mắt, xem thử làm vậy có đỡ chút nào hay không.

- Mẹ, ta khó chịu.

Nguyệt Phi Nhan không động đậy, hai mắt càng ngày càng đau đớn.

Nguyệt Thấm Lan vội vã thu hồi quả cầu nước, đau lòng nói:

- Được rồi, không rửa mắt nữa.

Chốc lát sau, Tiểu Tử cầm bí dược chữa thương trở về, mở nắp bình ra rồi đút bí dược cho cô gái tóc đỏ.

- Ực ực ực ~

Yết hầu của Nguyệt Phi Nhan nhấp nhô, nàng uống cạn bình bí dược chữa thương, an tĩnh chờ thuốc phát huy tác dụng.

Nhưng vài phút trôi qua, đôi mắt vẫn không hề bớt đau chút nào.

- Không được rồi.

Cô ủy khuất nói.

Nguyệt Thấm Lan cau mày phân phó:

- Lấy thêm một bình qua đây, lần này nhỏ vào mắt thử xem.

- Đây.

Tiểu Tử vội vã lấy ra bình bí dược chữa thương thứ hai, mở nắp bình, rót chất lỏng màu xanh biếc vào mắt của Nguyệt Phi Nhan.

- Ào ào ~~~

- A, khá hơn một chút rồi.

Nguyệt Phi Nhan cảm thấy ánh mắt trở nên mát lạnh, cảm giác đau đớn yếu đi một ít.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan thở phào nhẹ nhõm, như vậy chứng minh bí dược chữa thương vẫn còn tác hữu dụng, nếu không được nữa thì chỉ có thể dùng Nước Mắt Thiên Sứ.

- Có chuyện gì vậy?

Một giọng nghi ngờ truyền đến, Mục Lương xuất hiện ở trong chính sảnh.

………….

Nguyệt Phi Nhan nghe được giọng nói của Mục Lương, vội vã quay đầu nhìn lại.

Cô gái tóc đỏ mở một bên mắt, nói với giọng điệu đáng thương vô cùng:

- Mục Lương, mắt ta đau quá.

- Tại sao đột nhiên lại đau mắt chứ?

Mục Lương nghi ngờ tiến lên trước.

- Không biết, tự dưng mắt ta nhói lên.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.

Nguyệt Thấm Lan khẽ cau mày nói:

- Mục Lương, ngươi nhìn mắt nàng ấy có bị sao không?

Anh gật đầu một cái rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái tóc đỏ, nắm lấy bàn tay đang định dụi mắt của đối phương:

- Không được chạm tay vào đôi mắt.

Nguyệt Phi Nhan hơi ngẩng đầu lên, lông mi nhỏ dài lay động như điện giật.

Mục Lương nhẹ nhàng kéo mí mắt của Nguyệt Phi Nhan lên, nhìn thấy tròng mắt ửng đỏ nhưng không có phát hiện có vết thương.

- Không giống như là bị ngoại thương.

Anh nhẹ giọng nói.

- Ta đã cho con bé dùng bí dược chữa thương nhưng mà hiệu quả không lớn.

Nguyệt Thấm Lan trầm giọng nói.

- Vậy thử Nước Mắt Thiên Sứ xem sao?

Mục Lương suy nghĩ một chút, giơ tay ngưng tụ ra một giọt Nước Mắt Thiên Sứ màu xanh lục và nhỏ vào đôi mắt sưng đỏ của Nguyệt Phi Nhan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận