Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 632: Linh Khí Đại Pháo

Anh thử đi thử lại mấy lần, điều chỉnh miệng pháo với nhiều góc độ khác nhau, cái bệ vẫn vững chắc như trước, không có vì góc độ thay đổi mà bị chếch đi.

- Linh khí Cao cấp rất tốt.

Mục Lương nhếch miệng lên.

Anh đang suy nghĩ, linh khí đại pháo đã có, lấy cái gì làm thành đạn pháo đây?

Qủa Bom?

Hiện nay không có thuốc lửa, nguyên liệu chỉ có thể dùng quả Bom.

- Vỏ pháo, trước tiên dùng Lưu Ly thay thế vậy!

Mục Lương quyết định xong, trước thí nghiệm một chút, lại điều chỉnh.

Anh sử dụng năng lực, mang linh khí đại pháo, cầm một bình pha lê chứa dung dịch quả Bom đã qua xử lý, xoay người rời khỏi phòng làm việc, đi tới bên ngoài Cung điện.

- Mục Lương, đây là cái gì?

Hồ Tiên đi ra bên từ trong thang vận chuyển, cầm trong tay một ly đồ uống lạnh.

Cô gái đuôi cáo mới trở về từ Phố Buôn Bán, định tìm Mục Lương thảo luận, xin đề nghị một vài cửa tiệm mới.

- Linh khí Đại pháo.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

Hồ Tiên hút trà sữa một cái, chớp chớp con ngươi màu đỏ rực, nói thầm một câu:

- Linh khí đại pháo nghe dường như cực kỳ oai hùng, rất mạnh.

- Lợi hại hay không, phải thử qua sau đó mới biết được.

Mục Lương cười một tiếng.

- Hiện tại muốn thử nghiệm sao?

Hồ Tiên kinh ngạc hỏi.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu một cái.

- Mang ta theo với.

Hồ Tiên vội vã lên tiếng thỉnh cầu.

- Đi thôi.

Mục Lương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, từ dưới chân hai người xuất hiện một tấm thảm Lưu Ly, nâng họ bay lên, bay về khu vực trống ở xa xa .

Một lát sau, đến một nơi hoang vắng, cách xa khu dân cư.

- Nơi này đi.

Mục Lương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tấm thảm Lưu Ly hạ xuống mặt đất, sau đó tan ra rồi biến mất.

Oanh!!

Linh khí đại pháo rơi xuống đất, hãm sâu vào mặt đất hai cm.

Mục Lương điều chỉnh pháo khẩu, mặt đất ở phía xa dâng lên tạo thành một bức tường đá cao mười mét, độ dày một mét.

- Có thể quá xa hay không?

Hồ Tiên híp mắt, dự đoán khoảng cách bức tường này cách mình tầm tám chín trăm mét.

- Thử một chút thì biết.

Trong lòng Mục Lương cũng không có chắc.

Nguyên lý của đại bác rất đơn giản, dựa vào sự bạo nổ trong ống pháo đẩy ra đạn pháo, trúng mục tiêu tạo thành thương tổn.

Cùm cụp cùm cụp.

Mục Lương điều chỉnh miệng pháo, đổ dung dịch quả Bom vào bên trong thân pháo.

Anh tự tay ngưng tụ ra Lưu Ly, hóa thành vỏ đạn pháo hình thoi.

Bên trong vỏ đạn trống rỗng, cũng được đổ vào dung dịch quả Bom, tương đương với loại đạn cực lớn (quả pháo).

- Lui về phía sau một chút.

Khuôn mặt của anh nghiêm túc nói.

- Được.

Hồ Tiên nghe lời lui ra ngoài chừng hai mươi mét.

- …..

Mục Lương cảm thấy buồn cười, lui có hơi xa!

Anh tự tay ngưng tụ ra giọt nước, rơi vào vị trí đánh lửa riêng trên phía sau thân súng.

Nước va chạm vào dịch quả Bom đã được cải tiến, tựa như dầu sôi gặp phải nước đá, trong khoảnh khắc đã xảy ra quá trình bạo nổ.

Oanh

Tiếng oanh minh quanh quẩn ở bên tai Mục Lương, linh khí đại pháo phát ra một âm thanh chấn động, mặt đất lần thứ hai lún sâu vào hai cm.

Ánh lứa lóe lên từ miệng pháo một cái rồi biến mất, đạn pháo Lưu Ly rời khỏi ra nòng bay về phía xa xa.

Ở khoảng cách bảy tám trăm mét, trong một cái nháy mắt, đạn pháo đã nổ tung bức tường mục tiêu.

Oanh!!

Lại thêm một tiếng ầm vang, đạn pháo Lưu Ly nổ tung, bức tường ầm ầm sụp đổ, chỉ còn lại phần dư cao hai mét.

- O. O!!

Hồ Tiên trợn to đôi mắt màu đỏ rực, ly trà sữa trong tay rớt xuống đất, bị uy lực của linh khí đại bác làm cho sợ ngây người.

- Tạm ổn.

Mục Lương lấy tay xoa vào linh khí đại pháo, lòng bàn tay cảm nhận được độ ấm nhàn nhạt, vẫn lạnh hơn so với tưởng tượng.

- Đây vẫn chỉ là tạm ổn?

Vẻ mặt của Hồ Tiên kinh sợ đi tới bên người Mục Lương, lông trên đuôi cáo dựng đứng lên.

- Uy lực còn có thể mạnh hơn.

Mục Lương tự tin nói.

Trong lòng anh đã có sửa đổi phương án, đạn pháo cần chỉnh sửa một lần nữa, đồng thời thang cần tăng thêm diện tích rãnh nòng súng trong đại pháo.

Nồng độ dung dịch quả Bom cải tiến trước đó cũng cần thay đổi, tăng thêm uy lực cho đại bác

- Còn có thể mạnh hơn?

Hồ Tiên khẽ nhếch lên đôi môi đỏ mọng.

Trong lòng của cô vô cùng kinh thán, Mục Lương chế ra linh khí, luôn khiến cho người ta kinh ngạc và sợ hãi.

- Ừm, chờ cải tiến xong lại thí nghiệm lần nữa!

Mục Lương mỉm cười, lòng tràn đầy tự tin.

Đôi mắt xinh đẹp của Hồ Tiên di chuyển, nếu có rất nhiều linh khí đại pháo, dù cho thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ kéo đến, thành Huyền Vũ cũng có thể an toàn!

- Đi thôi, trở về.

Mục Lương giơ tay lên vung lên, tấm thảm Lưu Ly xuất hiện, nâng Hồ Tiên và linh khí đại pháo bay lên, bay về hướng Trung Ương.

...........

Vù vù ~

Hoang mạc hoang vu, gió cuốn theo bụi mù, không hề nhìn thấy một tia màu xanh biếc.

Nơi này có một tòa núi lớn chiếm diện tích hơn năm ngàn mét vuông, cao hơn hai ngàn mét.

Ngọn núi có mặt ngoài âm u đầy tử khí, đất đá lộ ra ngoài, không có một tia xanh biếc.

Phía đông ngọn núi có một sơn động, cửa hang có hình bán nguyệt cao mười mấy mét, rộng tám mét.

Trước cửa hang có bốn vị hộ vệ canh gác, bọn họ có làn da trắng bệch và đôi mắt màu xanh nhạt.

Mặt của bốn người không có chút máu, tay nắm vũ khí có hình dạng như trường mâu.

Phần thân của nó được làm bằng gỗ, nhưng mà phần đầu mâu lại là một tảng đá phát ra ánh sáng xanh, trông giống như là mâu đá mà người vượn Địa Cầu sử dụng.

- Khát quá.

Hộ vệ số một khàn khàn nói.

Cơ thể của hộ vệ số hai hơi chao đảo, không có sức lực nói:

- Ta cũng rất khát, cố gắng nhịn một chút đi.

- Không biết đã xảy ra chuyện gì mà Giếng Thánh đột nhiên không có nước.

Hộ vệ số ba liếm đôi môi rạn nứt, cơ thể phải dựa vào trường mâu mới không ngã xuống đất.

Trước kia thành Sơn cũng không thiếu nước, bởi vì trong thành có một tòa giếng sâu được người của thành Sơn gọi là Giếng Thánh.

Giếng Thánh có nguồn nước dồi dào cung cấp cho cả tòa thành Sơn.

Nhưng mười bốn ngày trước, Giếng Thánh đột nhiên khô cạn, không còn nước tuôn ra.

Dựa vào số nước dự trữ trước đó, người trong thành mới có thể chịu đựng qua mười bốn ngày.

- Hy vọng thành chủ đại nhân có thể tìm được biện pháp giải quyết, nếu không chúng ta chỉ có thể dọn đi nơi khác.

Hộ vệ số bốn lộ ra vẻ mặt đau khổ.

- Ta sắp không chịu nổi nữa rồi, các ngươi canh gác tiếp đi, ta vào trong lấy chút nước.

Hộ vệ số hai đi lảo đảo như muốn té xỉu.

- Được rồi, đi nhanh về nhanh.

Ba vị hộ vệ khác mệt mỏi khoát tay.

Hộ vệ số hai chống trường mâu thất tha thất thểu đi vào sơn động.

Ba tên hộ vệ còn lại đưa mắt nhìn nhau.

- Nơi nào có thể tìm được nước, trừ phi đi Phủ Thành Chủ.

Hộ vệ số một lộ ra vẻ mặt sầu khổ, chậm rãi dựa vào vách núi thở dài một hơi.

- Để hắn đi đi.

Hộ vệ số ba rũ mắt nhìn xuống.

Hộ vệ số hai đi vào sơn động, vách động tản ra ánh sáng xanh chiếu rọi lên người hắn.

Đạp đạp đạp......

Con đường vào thành dài hai mươi mét, đến cuối đường thì tầm mắt sẽ mở rộng hơn một chút, nhưng lọt vào trong tầm mắt vẫn chỉ có một màu xanh.

Cuối lối đi là bậc thang dẫn xuống dưới, một phần lòng núi bị khoét thành không gian hình mũi khoan ngược, lộ ra những tảng đá tỏa ánh sáng màu xanh chiếu sáng thành Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận