Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3342: Ngươi cho ta là người ngu ? (1 càng ). (length: 7785)

Bên trong Dị Không Gian, Hắc Đế ngồi khoanh chân, muốn bắt lại sợi liên hệ với bí cảnh khởi nguyên.
Hắn duy trì trạng thái này ròng rã hai tháng, chìm trong trạng thái huyền diệu.
Tinh thần Hắc Đế rung động, đôi mắt mở mạnh, thân thể run rẩy liền phun ra một ngụm máu lớn.
"Ta tính ra rồi, bí cảnh khởi nguyên sẽ mở ra sau một năm nữa."
Đôi mắt hắn sáng như sao, tinh thần sảng khoái chưa từng có. Hắc Đế đứng dậy rời khỏi Dị Không Gian, băng ngang Tân Đại Lục đi đến biển sương mù.
Rất nhanh, hắn tiến vào Vương Quốc Huyền Vũ, đi thẳng đến cao nguyên chủ thành.
"Hắc Đế xin cầu kiến bệ hạ Huyền Vũ."
Hắc Đế dừng chân bên ngoài cao nguyên, nhìn về phía hộ vệ cao nguyên canh giữ đại môn.
"Đại nhân chờ chút."
Hộ vệ cao nguyên cung kính ra hiệu, xoay người đi liên lạc.
Rất nhanh hộ vệ cao nguyên phụ trách thông báo quay lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hắc Đế đại nhân, bên dưới có lệnh mời."
"Tốt."
Hắc Đế gật đầu, cất bước đi vào cao nguyên.
Bên trong phòng khách cung điện, Mục Lương ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, bên cạnh là Nguyệt Thấm Lam, đang nói về chuyện xảy ra gần đây trong vương quốc. Hôm nay Mục Lương mới từ phòng làm việc ra, còn chưa kịp nghỉ ngơi uống miếng nước thì nhận được tin Hắc Đế cầu kiến.
Hắc Đế còn chưa đến, Nguyệt Thấm Lam đã tranh thủ mọi cơ hội báo cáo công việc.
Mục Lương vừa nghe, biết vương quốc gần đây không có chuyện gì lớn, ngược lại là chiêu mộ được không ít nhân tài và cường giả.
"Bệ hạ, Vương Hậu nương nương, Hắc Đế đại nhân đã đến."
Tiểu Mịch đi vào phòng khách nói.
"Cho hắn vào đi."
Mục Lương ngước mắt nói.
"Vâng."
Tiểu Mịch đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Một lát sau, Hắc Đế cất bước đi vào phòng khách, luôn cung kính hành lễ với Mục Lương: "Gặp qua đại nhân."
"Có chuyện gì?"
Mục Lương ngước mắt hỏi.
Hắc Đế đứng thẳng người chân thành nói: "Đại nhân, ta cảm ứng được bí cảnh khởi nguyên sẽ mở ra sau một năm nữa, lần này thời gian chính xác."
Mục Lương hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Ngươi tìm đến ta, chỉ vì nói cho ta biết tin tức này?"
Hắc Đế ấp úng, vẻ mặt chân thành nói: "Lần trước nói về giao dịch, ta muốn bàn lại với đại nhân một chút."
Bí cảnh khởi nguyên mở ra, hắn nhất định phải đi, chỉ có nuốt được Tuyết Ngọc, mới có thể giúp hắn đặt chân vào cảnh giới Vực Chủ, đến lúc đó cũng không cần phải khúm núm trước Mục Lương nữa. Mục Lương ngước mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi không đưa ra được thứ gì có thể khiến ta động lòng."
Hắc Đế vẻ mặt chân thành nói: "Đại nhân, chỉ cần giúp ta có được Tuyết Ngọc, tương lai ta sẽ dâng 20 viên tinh thạch cấp Đế."
Hắn đã tính toán kỹ, đợi nuốt Tuyết Ngọc trở thành cường giả Vực Chủ, đi săn giết cường giả tộc Ma Trùng Tinh Không, thu thập 20 viên tinh thạch cấp Đế rất đơn giản. Mục Lương lạnh nhạt nói: "Ngươi coi ta là kẻ ngu?"
"Không dám."
Hắc Đế vội nói.
"Đợi ngươi nuốt Tuyết Ngọc, có lẽ có thể đột phá đến Vực Chủ cảnh giới, đến lúc đó thu thập 20 viên tinh thạch cấp Đế dễ như trở bàn tay."
Nguyệt Thấm Lam ung dung nói.
Mục Lương bình thản nói: "Chỉ vì 20 viên tinh thạch cấp Đế, ta tự mình động thủ diệt tộc Ma Trùng Tinh Không kia cũng được, có được hàng ngàn viên tinh thạch cấp Đế cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Trong lòng Hắc Đế thầm chửi không ngớt, nhưng nét mặt vẫn cung kính lễ phép: "Đại nhân, thôn phệ Tuyết Ngọc không nhất định có thể giúp ta đột phá đến Vực Chủ cảnh giới."
"Được rồi, nếu không có giao dịch nào tốt hơn thì khỏi nói."
Mục Lương ngắt lời nói. Trong lòng hắn có dự cảm, cường giả tộc Ma Trùng Tinh Không sắp đến.
Trong lòng Hắc Đế phẫn nộ, Mục Lương là chướng ngại lớn nhất của hắn trong việc đoạt Tuyết Ngọc, chỉ là hắn không đưa ra được bảo vật có thể lay động được đối phương.
Bây giờ không thể mời được Mục Lương, hắn chỉ có thể lùi một bước, đi thuyết phục những Cổ Thần và Cổ Đế còn lại, đợi khi vào bí cảnh khởi nguyên sẽ cùng nhau đối phó Tuyết Ngọc. Hắc Đế mặt trầm xuống hành lễ: "Đại nhân, ta xin cáo từ."
"Đi đi."
Mục Lương không đổi sắc mặt.
Hắn vừa động ý nghĩ một chút, liền nhận được tin tức từ linh khí trinh sát truyền về ở nơi xa trong tinh không. Nguyệt Thấm Lam thấy sắc mặt Mục Lương nghiêm túc đứng lên, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"Linh khí trinh sát bị phá hủy."
Mục Lương nói thật.
Nguyệt Thấm Lam lo lắng hỏi: "Là do người tộc Ma Trùng Tinh Không phá hủy?"
"Chắc là vậy."
Đôi mắt Mục Lương lóe lên.
Linh khí trinh sát được làm từ vật liệu ma thú Thánh giai, độ cứng không phải thiên thạch bình thường có thể phá hủy, chỉ có cường giả cấp Đế mới có thể phá hủy được.
"Vậy khi nào bọn chúng đến được Tinh Cầu Khởi Nguyên?"
Nguyệt Thấm Lam nghiêm nghị.
"Dựa theo khoảng cách của linh khí trinh sát mà tính, nhanh nhất cũng phải sau một ngày."
Mục Lương gằn từng chữ.
"Sau một ngày, nhanh như vậy!"
Đồng tử Nguyệt Thấm Lam co rút lại.
"Không sao, ta sẽ giải quyết."
Mục Lương ôn tồn trấn an.
Nguyệt Thấm Lam lo lắng nói: "Ta tin vào năng lực của ngươi, nhưng vẫn phải cẩn thận."
"Ta biết rồi."
Mục Lương gật đầu, trầm giọng nói: "Để đề phòng bất trắc, ta sẽ đi ra ngoài Tinh Cầu Khởi Nguyên chờ chúng."
"Để Linh Nhi và Mộc Phân Thân đi cùng ngươi..."
Nguyệt Thấm Lam nghiêm mặt nói. Mục Lương không đành lòng cự tuyệt, gật đầu nói: "Được."
"Đừng lo lắng, hãy chăm sóc các con thật tốt."
Hắn vỗ vỗ vai người phụ nữ.
"Ta biết rồi."
Nguyệt Thấm Lam gật đầu mạnh mẽ.
Những trận chiến cấp Đế này, nàng không thể tham gia, việc cần làm là trấn an hậu phương là được. Mục Lương đứng dậy rời đi, thân thể biến mất trong cung điện.
Khi xuất hiện lại, hắn đã đến bầu trời Tinh Cầu Khởi Nguyên.
Mấy hơi sau, Linh Nhi và Mộc Phân Thân lần lượt xuất hiện.
"Phụ thân, con đến rồi."
Linh Nhi cười tươi như hoa.
Mục Lương âu yếm hỏi: "Linh Nhi, gần đây con đang làm gì?"
"Phụ thân, con đang cùng Huyết Cô và Nguyệt Hi luyện tập nha."
Linh Nhi ngồi xuống cạnh Mục Lương, đôi mắt vàng óng nhìn về phía những vì sao đầy trời.
"Luyện tập thế nào rồi?"
Mục Lương thuận miệng hỏi.
Linh Nhi lắc đầu nói: "Bọn họ quá yếu, không có hứng để đánh."
Mục Lương lộ vẻ tươi cười, dịu dàng nói: "Con là thực lực Vực Chủ cảnh, đương nhiên cảm thấy bọn họ yếu."
"Cũng đúng, nhưng mà bọn họ tiến bộ rất nhanh."
Linh Nhi nói.
Mục Lương mỉm cười: "Ừm, bọn họ nên cảm ơn con."
Có thể để một cường giả Vực Chủ cảnh làm đối luyện, nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Linh Nhi nói giọng trong trẻo: "Bọn họ chỉ biết kêu không đánh nữa, còn cảm ơn thì chưa thấy nói bao giờ."
Mục Lương cười một tiếng, có thể đoán được vẻ mặt chịu đòn của Huyết Cô và Nguyệt Hi.
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Mộc Phân Thân, ra lệnh: "Tránh mặt trước đi."
Mộc Phân Thân im lặng, thân thể hòa vào không gian biến mất.
Linh Nhi nghiêng đầu hỏi: "Phụ thân, con có cần phải trốn không, để những con trùng kia thấy không dám xuất hiện?"
"Không vội, cứ tán gẫu với ta một lát đã."
Mục Lương ôn nhu nói.
"Dạ."
Linh Nhi ngây thơ gật đầu.
Nàng nhớ ra điều gì, hỏi: "Phụ thân, sau này người có phải muốn đi Cổ Tinh không?"
"Ừm, sẽ đi một chuyến."
Mục Lương gật đầu.
"Lúc đó dẫn chúng con đi cùng có được không?"
Linh Nhi chớp đôi mắt đẹp màu vàng kim.
Mục Lương nghiêng đầu nói: "Ta sẽ tự mình đi một chuyến, xác định có thể bảo đảm an toàn cho các con rồi sẽ đi cùng."
Hắn muốn đến Cổ Tinh xem xét, nếu có đối thủ đánh không lại thì sẽ không mang Nguyệt Thấm Lam và mọi người đi mạo hiểm.
"Vâng."
Linh Nhi cười tươi như hoa đứng lên.
Ps: «1 chương»: Đang code phần 2…
Bạn cần đăng nhập để bình luận