Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1166: Được, Ước Hẹn Như Vậy



Cô chợt khựng lại một giây, bổ sung một câu:

- À, nhưng chỗ chúng ta không có loài cây nào to như vậy đâu.

Cô gái tóc tím vừa nói vừa chỉ vào Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Tất cả vương quốc đều có nhiều cây xanh như vậy sao?

Hồ Tiên kinh ngạc hỏi.

- Không phải, những nơi như vương quốc Sa Chi, vương quốc Băng Sương rất ít cây xanh, bởi vì hoàn cảnh ở đó rất khắc nghiệt.

Bạch Sương suy nghĩ một chút rồi trả lời.

- Nước thì sao? Cũng có rất nhiều à?

Trong lòng Hồ Tiên dần dần có đáp án, nhưng cô vẫn hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm.

- Nước? Không phải khắp nơi đều có sao?

Bạch Sương nghiêng đầu nghi ngờ hỏi ngược lại một câu.

Hồ Tiên yên lặng, xác định nơi mà cô gái tóc tím nói không phải là đại lục mà mình sinh sống.

Phải biết rằng, thực vật ở mảnh đại lục này cực kỳ thưa thớt, ngoại trừ một vài nơi hiếm hoi thì những địa phương khác căn bản không thể trồng sống cây xanh.

Chớ đừng nhắc tới tài nguyên nước, ngoại trừ thành Huyền Vũ thì nước ở những thành lớn khác là tài nguyên rất khan hiếm.

Cô không khỏi cảm khái, ở thành Huyền Vũ lâu rồi khiến cô suýt nữa quên mất hoàn cảnh chỉnh thể ở đại lục ác liệt tới cỡ nào.

- Một mảnh đại lục mới sao....?

Khóe môi của Mục Lương giương lên, nói suy đoán trong lòng.

- Giống như những gì mà ta nghĩ.

Hồ Tiên cười khổ một tiếng, trong lòng có chút phiền muộn.

Đều là đại lục, nơi cô sống lại thiếu nước thiếu cây xanh, thế mà đại lục nơi cô gái tóc tím cuộc sống lại không thiếu thứ gì.

- Nhưng như thế rất thú vị, ngươi không cảm thấy vậy sao?

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, bàn tay to nắm chặt đôi tay của cô gái đuôi hồ ly.

- Ngươi muốn đi tìm các vương quốc mà cô ấy nhắc đến?

Hồ Tiên lập tức đã đoán ra dự định của Mục Lương.

- Ngươi không muốn biết những vương quốc kia ở đâu sao?

Mục Lương nhẹ nhàng nâng cằm của cô gái đuôi hồ ly lên, cười hỏi.

Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên lóe sáng, kiều mị nói:

- Điều ngươi muốn cũng chính là điều mà ta mong muốn.

Việc khiến cô để ý chính là tại sao sao mảnh đại lục này lại biến thành như vậy, có lẽ đáp án nằm ở trên một mảnh đại lục khác.

-....

Bạch Sương có chút cạn lời, hai người trước mặt đang liếc mắt đưa tình sao?

- Được rồi, vấn đề cuối cùng.

Mục Lương vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, tiếp tục hỏi:

- Vương quốc của các ngươi có thủy triều Hư Quỷ không?

- Hư Quỷ? Nó trông như thế nào?

Bạch Sương tò mò hỏi.

Cô đã nghe Mễ Á kể về Hư Quỷ, trong lòng vẫn luôn hiếu kì, đến tột cùng thì Hư Quỷ mà cô gái tai mèo nói tới có dáng vẻ như thế nào.

- Đi theo ta.

Mục Lương đứng lên rồi đi ra ngoài cung điện.

Hồ Tiên và tiểu hầu gái vội vàng đuổi theo, mọi người đều đi ra cung điện.

Mục Lương vung tay lên, hàn băng cực lớn xuất hiện trên quảng trường, có thể thấy rõ Hư Quỷ cấp 9 bị đóng băng ở bên trong.

- Đây chính là Hư Quỷ.

Anh quay đầu nhìn về phía cô gái tóc tím và lặng lẽ quan sát thần sắc trên mặt đối phương.

Đôi mắt màu vàng tím của Bạch Sương trừng lớn, tò mò đánh giá Hư Quỷ, trên mặt chỉ có cảm xúc tò mò.

- Thứ này xấu quá à.

Cô nhỏ giọng thì thầm.

- Xem ra là không biết rồi.

Trong lòng Mục Lương đã có đáp án.

Anh suy đoán, rất có khả năng là đại lục mới không có Hư Quỷ.

Bạch Sương chợt nhớ tới cái gì, nàng kinh ngạc nhìn về phía anh, hỏi:

- Thành chủ đại nhân có ma cụ không gian sao?

Hàn băng lớn như thế đột nhiên xuất hiện trên quảng trường, chỉ có ma pháp không gian hoặc ma cụ không gian mới có thể làm được.

- Ma cụ mà ngươi nói là linh khí sao?

Mục Lương hỏi ngược lại.

- Hình như là vậy, có thể là cách gọi khác nhau chăng?

Bạch Sương nhún vai.

Cô nhớ tới lúc mua ma cụ ở Trân Bảo Lâu, người ở nơi đó nói nó là linh khí, tên là Máy Phát Nhạc.

Lúc này, cô gái tóc tím đã thả lỏng hơn trước rất nhiều, so sánh với tâm tình thấp thỏm và khẩn trương lúc mới vừa tiến vào khu vực Trung Ương thì bây giờ cô đã có thể tương đối nhẹ nhàng nói chuyện phiếm.

- Hôm nay, ngươi ở lại đây đi, ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi.

Mục Lương bình thản lên tiếng

- A, cái này được thôi!

Bạch Sương đảo mắt một vòng, đưa ra yêu cầu của mình:

- Nếu như biết cái gì thì ta sẽ nói hết, nhưng ngươi phải đưa ta về vương quốc Hải Đinh

- Nếu như có thể tìm được vương quốc Hải Đinh thì ta có thể đưa ngươi trở về.

Mục Lương đáp ứng.

Được, ước hẹn như vậy.

Bạch Sương gật đầu lia lịa.

Cô đã chứng kiến thành Huyền Vũ lớn mạnh cỡ nào, tin tưởng Mục Lương có thể tìm được vương quốc Hải Đinh, dù sao như vậy cũng tốt hơn việc cô tìm kiếm chẳng có mục đích trên đại dương bao la.

- Đúng rồi, ngươi nói kênh Sương Mù trông như thế nào?

Hồ Tiên hỏi.

- Kênh Sương Mù à, nói như thế nào đây...

Bạch Sương thanh thúy giải thích:

- Ở phần cuối của biển lớn, mặt biển nơi này có rất nhiều sương mù, đó chính là kênh Sương Mù.

- Sương mù? Nó có đặc thù gì sao?

Mục Lương cảm thấy hứng thú hỏi.

Anh nhớ tới Hoa Sương Mê đồng dạng có thể sinh ra sương mù.

- Sương mù ở đó rất quỷ dị, rất ít người đi vào mà có thể trở ra, trong truyền thuyết nói rằng bên trong cất giấu một kho báu đồ sộ.

Bạch Sương mô tả sinh động như thật, nói hết những gì mình biết về tình hình ở kênh Sương Mù.

Bức tường sương mù chạm đến bầu trời và dòng chảy hỗn loạn vô tận dưới đáy biển, nơi đó là lãnh địa của ma thú cấp Thánh cùng với ma thú Chí Tôn.

Cho dù là trên không trung hay dưới đáy biển, tất cả đều khiến những Nhà Mạo Hiểm rất khó xuyên qua kênh Sương Mù.

- Nghe ngươi nói như vậy, ta càng cảm thấy hứng thú với kênh Sương Mù hơn.

Trong lòng Mục Lương khẽ nhúc nhích.

Có ma thú cấp cao, mang ý nghĩa sau khi đi săn thì anh có thể thu hoạch được tinh thạch ma thú cao cấp, có thể dùng để gia tăng điểm tiến hóa.

- Kênh Sương Mù rất nguy hiểm, chỉ có thể tìm tòi ở vòng ngoài thôi, nếu như bất cẩn lọt vào trong thì rất có khả năng sẽ không thể trở ra nữa.

Bạch Sương nghiêm túc nói.

- Điều này thì ta phải đến đó thì mới biết được.

Khóe môi của Mục Lương giương lên, hy vọng Bạch Trạch có thể mang đến tin tức tốt cho mình.

……….

Trong thư phòng, cung điện, tầng tám khu vực Trung Ương.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan, Hồ Tiên ngồi đối diện nhau, bày tỏ cái nhìn của mình về sự tồn tại của một lục địa mới.

Bạch Sương đã được tiểu hầu gái mang đi, tạm thời an trí trong Thiên Điện.

Khi nào có tin tức về kênh Sương Mù và vương quốc Hải Đinh thì mọi người mới có thể dự định bước tiếp theo.

- Mục Lương, nếu như đại lục mới thật sự tồn tại, vậy thì nó sẽ ở nằm nơi nào đây?

Đôi mắt xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan có chút mờ mịt.

- Ta đoán có lẽ là ở sâu trong biển.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Nói trở lại, sâu trong biển khơi sẽ có cái gì?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi.

- Điều này cần phải hỏi bọn người Hải Điệp và Long Chủ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Đảo Hải Điệp và cốc Phi Long là các thế lực lớn ở Vùng Nước Mặn, chắc bọn họ sẽ hiểu rõ biển khơi hơn người trên đất liền.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Vậy buổi tối mời bọn họ tới đây đi, nói là mở tiệc chiêu đãi bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận