Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 218: Xem Thử Mục Đích Của Bọn Họ Là Gì

Thành Huyền Vũ có không ít trẻ nhỏ, phần lớn đều khoảng sáu bảy tám tuổi, chính là giai đoạn học lớp vỡ lòng.
- Được rồi.
Y Lệ Y nhớ kỹ.
- Tranh chân dung của chị ngươi đã được điêu khắc xong rồi.
Mục Lương nhớ tới cái gì, quay đầu phân phó với cô gái tai thỏ:
- Sau bữa tối ngươi hãy vào phòng lấy bản điêu khắc đưa cho Y Lệ Y in ra, ngày mai là có thể phân phát ra ngoài tìm người.
- Được.
Mễ Nặc liên tục gật đầu, tai thỏ vui sướng rung lên. Cuối cùng cô cũng có thể mở rộng phạm vi bắt đầu tìm kiếm chị mình rồi.
Đêm khuya.
Ở lối vào của một cửa hàng, Mễ Á và Hi Bối Kỳ đang túm tụm lại một chỗ để sưởi ấm chợt thình lình mở mắt ra.
- Hiện tại hành động được chưa?
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng hỏi.
- Trước mắt đi tìm chỗ vắng vẻ đã.
Cái bóng dưới người Mễ Á dao động. Cái bóng vây hai người lại, ẩn vào trong góc nhà.
Hai cô gái lại di chuyển, đi tới một góc tường hẻo lánh ở Úng Thành.
- Bay lên, động tác nhẹ nhàng thôi.
Mễ Á nhắc nhở.
- Được.
Hi Bối Kỳ gật đầu.
Cô giương đôi cánh ra, ôm lấy cô gái tai mèo ở sau lưng, dùng sức đập cánh bay lên.
Mễ Á vận dụng thuật ẩn thân bọc hai người lại, xa xa nhìn qua sẽ như một đám mây đen.
Một hồi sau.
Hai cô gái đáp xuống tường thành.
- Đi.
Mễ Á không dừng chân lại lâu.
Bóng đen lại bao phủ hai người, lần nữa dùng cách thức y hệt, lẻn vào vùng ngoại thành.
Trên tường thành của Úng Thành, trong bóng tối hiển hiện ra hai bóng người.
- Cứ như vậy thả các cô ấy đi vào sao?
Ngải Lỵ Na nhỏ giọng hỏi.
- Bám theo xem thử mục đích của bọn họ là gì?
Ngôn Băng lạnh lùng nói.
Ngày hôm nay, hai người phụ trách trực đêm, canh gác ở khu vực Úng Thành.
Chỉ dựa vào Quân Phòng Thủ của Thành thì không thể ngăn được Người Thức Tỉnh năng lực đặc biệt, đối phó với Người Thức Tỉnh là việc của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh.
Các cô đã giết không ít người có ý định lẻn vào, chỉ là kẻ lẻn vào lần này bí mật và quỷ dị hơn nhiều.
- Đi.
Ngôn Băng bắt đầu ẩn thân rồi nhảy xuống.
Ngải Lỵ Na cũng giang tay ra, ẩn thân theo sát phía sau rồi nhảy xuống.
Lúc này, hai người Mễ Á và Hi Bối Kỳ hoàn toàn không biết mình đã bị bại lộ.
Sau khi, các cô tiến vào ngoại thành, thấy một mảnh đen nhánh, cùng với những căn nhà không khác nhau bao nhiêu.
- Tại sao mấy ngôi nhà này đều tựa như nhau vậy?
Hai mắt của Hi Bối Kỳ chuyển hóa thành màu hồng, mở ra năng lực nhìn xuyên ban đêm.
Cô khá mờ mịt, đường phố, nhà cửa lại rất sạch sẽ.
- Trước tiên tìm một nhà nào đó lẻn vào xem xét tình hình đã.
Đây cũng là lần đầu tiên Mễ Á nhìn thấy bố cục như vậy.
- Để ta tìm.
Hi Bối Kỳ cau mũi quỳnh, nhanh chóng tìm được ngôi nhà có nhiều mùi hương nhất.
Cô chỉ về phía trước, nói:
- Đi theo ta, căn nhà kia khẳng định không đơn giản.
Hơn một năm trốn chết, cô bé Ma Cà Rồng này cũng học được một ít gì đó.
Tỷ như, mùi hương từ gia đình trong một bộ lạc truyền ra càng mạnh, đại biểu cho địa vị của người nhà ấy càng cao.
Dù sao thực lực mạnh sẽ có nghĩa rằng có nhiều thức ăn, địa vị cũng sẽ càng cao.
- Được.
Mễ Á đã thành thói quen với phán đoán của cô bé tóc vàng.
Hai người tới dò xét ở ngoài cửa.
Mễ Á vận dụng năng lực bóng đêm, mở khóa cửa ra. Hai người rón rén tiến vào trong nhà, đánh giá cách bố trí trong phòng.
Bộ bàn ghế gỗ đơn giản cùng với một vài bình gốm sành các loại...
- Không có người?
Hi Bối Kỳ kinh ngạc dò xét một lần, miệng hô không thấy ai.
- Đoán chừng là đã đi ra ngoài.
Mễ Á sờ sờ dưới đáy lò sưởi, còn cảm nhận được một chút ấm áp.
- Ý ngươi là người tuần tra?
Hi Bối Kỳ suy đoán nói.
- Ừm, đêm đến trừ bọn họ không ở nhà ra thì có rất ít người không ở nhà.
Mễ Á bình tĩnh nói.
- Nếu nói như vậy, ta đây sẽ không khách khí.
Cả người Hi Bối Kỳ trầm tĩnh lại.
Cô tiến đến bên cạnh lò sưởi, nhìn nửa miếng thịt nướng mới ăn được một nửa, không khách khí xé ăn.
- Ngươi không đói bụng sao?
Hi Bối Kỳ nhìn cô gái tai mèo đang ngẩn người, âm thanh trẻ con hô to:
- Mau tới đây ăn đi.
Cả ngày nay hai người họ vẫn chưa ăn gì, thật sự là đồ ở Phố Buôn Bán quá đắt, muốn lấp đầy bụng phải tiêu rất nhiều tinh thạch hung thú mới được.
Nếu không..., cũng chỉ có thể nếm thử mùi vị, giải tỏa đỡ cơn thèm ăn.
- ...
Mễ Á cau cặp mày liễu màu đen, luôn cảm giác có gì đó không đúng.
Cô đi tới bên cạnh cô gái tóc vàng, vừa ăn nướng thịt nướng vừa không yên lòng.
Ngoài cửa.
Ngôn Băng, Ngải Lỵ Na nhìn hai cô gái trong nhà một cách cổ quái, lẻn vào ngoại thành chỉ để trộm đồ ăn?
Người có thể đi vào ở Phố Buôn Bán, nói như thế nào cũng không thiếu ăn mới đúng chứ.
Ngải Lỵ Na lặng lẽ đánh thủ thế:
- Hai người ấy liệu có phải có quan hệ với Vệ Cảnh hay không?
Đúng vậy, căn nhà này là nhà của Vệ Cảnh.
Bây giờ, Vệ Cảnh là đội trưởng của lính phòng thủ thành, bình thường chỉ có ngày nghỉ mới về nhà.
Vệ Ấu Lan lại ở Phủ Thành Chủ, bình thường chắc sẽ không về nhà ở.
Chắc chắn ở nhà chỉ có Tô Nhi, ăn xong ba bữa cơm ở nhà sẽ đến trang trại.
Nếu đêm muộn bận rộn quá mà nói, thỉnh thoảng cô ấy sẽ ngủ lại ở trang trại.
Ngôn Băng dùng thủ thế ra hiệu, không tiếng động đáp lại:
- Trước cứ quan sát một chút rồi quyết định.
Nếu như động thủ, lúc hai người đến tường thành có thể động thủ bắt lại.
Hiện tại, các cô thả cho hai người vào chính là muốn xem thử mục đích của hai người này làm gì, như vậy về sau mới có thể phòng hộ tốt hơn.
Hoặc càng phải nói là họ có liên hệ với người trong nội bộ, điểm ấy mới là nguyên nhân thực sự khiến các cô để cho hai người họ tiến vào ngoại thành.
Dù sao có đôi khi, gian tế mới là kẻ khó bắt nhất.
- Nhanh như vậy đã hết rồi?
Hi Bối Kỳ nhìn cái vỉ nướng rỗng tuếch.
Cái bụng của cô còn chưa có hoàn toàn được lấp đầy, đứng dậy tìm trong bếp và tủ.
Hi Bối Kỳ tìm một vòng cũng không có thức ăn, không nhịn được nhổ nước bọt đứng lên:
- Người nhà này cũng thật là nghèo quá mà, vậy mà lại không có một chút thức ăn dự trữ.
- Đừng tìm nữa.
Mễ Á mút dầu mỡ còn dính trên ngón tay, đứng dậy nói:
- Chúng ta nên đi những nơi khác xem thử một chút.
Cô cũng không quên thứ mà mình đang tìm, mà không phải đến để kiếm thức ăn.
- Được rồi.
Hi Bối kỳ thở dài.
Hai người ra khỏi căn nhà, cũng giúp khóa cửa lại.
- Đi phía bên kia đi.
Mễ Á chỉ vào vị trí của Khu vực Trung ương.
- Thật sự muốn đi qua sao, sẽ có nguy cơ bị bại lộ.
Hi Bối Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía trên cao, không cần nhìn cũng biết là nơi ở của thành chủ thành Huyền Vũ.
- Ngay cả có nguy hiểm, vẫn nên đi dò xét một cái.
Biểu cảm của Mễ Á tràn ngập nghiêm túc.
Một trong những mục đích mà cô tới thành Huyền Vũ chính là tìm cách trồng cây và giúp chúng tồn tài trên quy mô lớn.
- Ngươi đúng là điên.
Hi Bối Kỳ cau mày chống nạnh.
Sau đó, cô lại bất đắc dĩ thở dài:
- Ta cũng điên luôn rồi, mới có thể hồ đồ với ngươi.
- Cẩn thận một chút, có chuyện gì lập tức lui lại.
Đáy mắt của Mễ Á hiện lên ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận