Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2229: Thực Nghiệm. Ta Tạm Thời Sẽ Không Giết Ngươi, Còn Sau Này Thì Không Nói Trước Được.



Sau khi Mục Lương tỉ mỉ quan sát một phen, anh phát hiện ánh mắt của đối phương không có quá nhiều thần thái, rất giống như dáng vẻ bị mất ngủ lâu ngày, ngoài ra thì không còn điểm đặc biệt nào khác, thậm chí lớp da người vốn dĩ tái nhợt sau khi bị Hư Quỷ mặc vào cũng đã có thêm một tia hồng hào.

Mục Lương vung tay lên, lấy ra linh khí mà hắn luyện chế mấy ngày nay.

Đó là một kiện linh khí cao ba mét, thoạt nhìn giống như một cánh cửa hình vòm rộng hai mét, toàn thân đen như mực.

- Màu đen à, ngươi dùng tài liệu hung thú gì thế?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

- Không phải tài liệu hung thú, ta dùng xương cốt của Hư Quỷ.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

Hư Cửu nghe vậy trợn mắt nhìn Mục Lương, sắc mặt nó càng khó coi hơn, không biết đối phương muốn làm cái gì.

Mục Lương đặt linh khí trên mặt đất rồi điều chỉnh góc độ, nhắm ngay Hư Cửu.

- Hiện tại nên làm như thế nào?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

- Chờ một chút.

Mục Lương nói rồi đè tinh thạch ma thú trên cửa xuống.

- Dụ ~

Toàn bộ cánh cửa lóe sáng, xuất hiện gợn sóng vô hình.

Hư Cửu có chút bất an, nó nhìn chằm chằm cánh cửa đen nhánh, luôn cảm thấy có một loại cảm giác thân thiết.

- Được rồi.

Mục Lương nhìn về phía Hư Cửu, khống chế nó đi tới gần cửa.

- Ngươi muốn làm gì?

Hư Cửu biến sắc hét lên.

Mục Lương hờ hững nói:

- Ta sẽ không giết ngươi.

- Nhân loại các ngươi đều là lũ lừa đảo!

Hư Cửu nghiến răng nghiến lợi quát.

- Ta thật sự sẽ không giết ngươi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, khống chế Hư Cửu băng qua cửa màu đen.

- Dụ ~

Ngay sau đó, cửa vòm màu đen sáng lên, Hư Cửu chợt rùng mình, tỏa ra khí tức khiến người ta chán ghét.

- Thành công rồi sao?

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt trừng lớn.

- Xem ra là vậy, ta phải thử thêm vài lần nữa.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh điều khiển Hư Cửu bước ra ngoài cửa, tiếp tục tiến hành thí nghiệm khác.

……….

- Dụ ~

Hư Cửu bị Mục Lương khống chế cơ thể, ra ra vào vào cửa vòm màu đen vài lần, điều này khiến cho cánh cửa phát ra tiếng báo động liên tục.

Trên mặt anh hiện lên thần sắc vui mừng, hài lòng gật đầu, nói:

- Linh khí này thật sự có thể phát hiện Hư Quỷ phủ thêm da người.

Nghe được lời này, tuy không nhúc nhích được nhưng mà Hư Cửu vẫn không giấu được vẻ khiếp sợ trong ánh mắt.

Sau khi phủ thêm da người, Hư Quỷ có thể ẩn giấu toàn bộ khí tức của mình, cho dù là Giác Tỉnh Giả có năng lực thấu thị thì cũng không thể hoàn toàn xem thấu lớp ngụy trang của bọn nó.

Ly Nguyệt nghiêm cẩn nói:

- Mục Lương, ta nghĩ nên thí nghiệm thêm vài lần nữa, để con Hư Quỷ khác cũng thử một lần đi.

- Ừm, ta cũng đang có tính toán như vậy.

Mục Lương gật đầu một cái.

Anh liếc nhìn Hư Cửu, hơi chuyển động suy nghĩ để trói buộc nó hoàn toàn, ngăn chặn năng lực hành động, năng lực nói chuyện và tinh thần của đối phương.

Ở trong cảm giác của Hư Cửu, thế giới triệt để dừng lại, giống như bản thân bị cắt đứt với thế giới ở ngoài.

- Ta tạm thời sẽ không giết ngươi, còn sau này thì không nói trước được.

Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng.

Đối với anh thì Hư Quỷ chính là gia súc dùng để thực nghiệm, rất nhiều thí nghiệm cần dùng đến Hư Quỷ, chớ nói chi là Hư Quỷ cấp cao.

Anh mở ra vũ khí Phong Cấm số hai, phóng Hư Thập Nhị ra rồi lại giam giữ Hư Cửu trở về.

- Các ngươi đã làm gì Hư Cửu?

Hư Thập Nhị hỏi với sắc mặt khó coi.

Lúc này, nó đã bị trọng lực bóp méo trấn áp trên mặt đất, cơ thể không động đậy được, chỉ có miệng là còn nhúc nhích.

- Thì ra nó gọi là Hư Cửu.

Mục Lương hơi nhướng mày, bình tĩnh đáp:

- Nó không có việc gì, ta đã nói là sẽ không giết nó.

Hư Thập Nhị tức giận mở miệng:

- Hừ, Huyết Thực hèn mọn, ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời của ngươi sao?

Ánh mắt của Mục Lương lạnh xuống, năm ngón tay giơ lên rồi hờ khép, cơ thể Hư Thập Nhị chậm rãi đứng lên như con rối bị giật dây.

Sắc mặt của Hư Thập Nhị vô cùng khó coi, cảm giác không thể khống chế cơ thể làm nó sinh ra sự sợ hãi.

Mục Lương bay lướt tới trước mặt Hư Thập Nhị, giơ tay lên khẽ chạm vào đầu của nó, hờ hững nói:

- Cho ngươi một lựa chọn, phủ thêm da người.

Con ngươi của Hư Thập Nhị co rút lại, khàn khàn mở miệng:

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

- Vậy thì chỉ có chết thôi.

Mục Lương khẽ hất hàm, khí thế kinh khủng bao phủ trên người Hư Thập Nhị, giống như một ngọn núi lớn cao vạn trượng đè ở trên người nó.

Cơ thể của Hư Thập Nhị run rẩy, da dẻ toàn thân bị nứt vỡ, máu đen đổ ra ồ ạt như suối phun.

- A! Ôi ôi…

Nó hét thảm một tiếng, há miệng định nói gì đó nhưng huyết dịch đã chặn yết hầu, muốn nói cũng nói không được.

Mục Lương lạnh nhạt nhìn nó, Hư Quỷ có thể làm ra chuyện đồ thành, không đáng để anh đồng tình.

Cơ thể Hư Thập Nhị run rẩy càng ngày càng nhiều, cánh sau lưng gãy rơi xuống đất, đau đớn tận xương khiến nó sắp điên mất rồi.

- Bây giờ có thể phối hợp rồi chứ?

Mục Lương ngừng tay, giọng nói bình tĩnh như nước.

- Ôi ôi... Có thể, có thể.

Hư Thập Nhị gian nan nuốt xuống huyết dịch trong miệng, nỗi sợ hãi chiến thắng lòng cao ngạo của nó.

- Rất tốt.

Mục Lương hài lòng gật đầu, cởi ra khống chế đối với Hư Thập Nhị.

- Phù phù ~

Hư Thập Nhị há miệng hô hấp, vết thương trên người khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ là khí tức uể oải vẫn còn như trước.

Mục Lương lạnh lùng nói:

- Đừng lãng phí thời gian.

Hư Thập Nhị lộ ra biểu cảm khuất nhục, khi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Mục Lương, nó lại vội vàng nuốt lời chán ghét trở về.

Nó chịu đựng sự phẫn nộ và tâm trạng sợ hãi, lấy ra da người giấu trong cơ thể rồi khoác lên, không bao lâu đã biến hóa thành một người đàn ông trung niên tóc trắng.

Đây là một tấm da người thuộc về quý tộc, Mục Lương nhìn thấy gương mặt có chút quen thuộc này, sắc mặt âm trầm vài phần.

Sau khi Hư Thập Nhị phủ thêm da người thì vẻ mặt có chút cứng đờ, có chút không được tự nhiên.

- Như vậy là được rồi à?

Nó hỏi với giọng khàn khàn.

Mục Lương nhìn chằm chằm Hư Thập Nhị ngụy trang thành loài người, không phát hiện được khí tức Hư Quỷ trên người nó, hiển nhiên đã được che giấu rất tốt, anh hất cằm lên trầm giọng nói:

- Đi qua cánh cửa kia.

Trong lòng Hư Thập Nhị nổi lên nghi ngờ, nhưng mà vẫn nghe lời đi về phía cửa vòm màu đen.

- Cộp cộp cộp ~

Hư Quỷ vừa mới phủ thêm da người khi đi đường sẽ ngả trái nghiêng phải như người say rượu, phải thích ứng thêm một đoạn thời gian thì mới dần dần trở nên tự nhiên.

Nó đến gần cửa vòm đen, cảm nhận được khí tức quen thuộc tản mát ra, sắc mặt rất khó coi.

- Bước qua đi.

Mục Lương lạnh giọng mở miệng.

Hư Thập Nhị khẽ cắn môi, cất bước đi qua cánh cửa đen.

- Dụ ~

Ngay khi nó vừa đến gần, cửa vòm màu đen đột nhiên phát sáng, tản mát ra gợn sóng vô hình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận