Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1463: Ngươi Càng Ngày Càng Biến Thái



- Rất tốt, nên làm như vậy.

Mục Lương gật đầu đồng ý, trong mắt lộ ra ý cười.

- Nhưng ta có không mệt nha.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng nói.

Mục Lương trấn an:

- Phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, bây giờ có Y Xà giúp đỡ, ngươi có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.

- Tay và đuôi cô ấy vụng về muốn chết.

Vưu Phi Nhi hừ nhẹ một tiếng.

- Thế nào, ngươi không hài lòng cô ấy sao?

Trong mắt Mục Lương hiện lên vẻ kinh ngạc.

Vưu Phi Nhi lắc đầu, thanh thúy nói:

- Không, có điều cô ấy còn phải rèn luyện nhiều hơn nữa.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Đúng vậy, dù sao cô ấy cũng là người của đại lục mới, không hiểu phương thức luyện dược của ngươi cũng rất bình thường, ở chung thêm một thời gian nữa thì tốt rồi.

- Ta biết.

Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

- Hôm nay hãy nghỉ ngơi đi, bảo Ngải Lỵ Na dẫn ngươi đi dạo chơi thành Tát Luận.

Nguyệt Thấm Lan đề nghị.

Hôm nay là ngày nghỉ của Ngải Lỵ Na, cô ấy đang định đến thành Tát Luận để thưởng thức phong cảnh ở dị quốc.

- Vậy thì cùng đi thôi.

Mục Lương đột nhiên lên tiếng.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu kinh ngạc hỏi:

- A, Mục Lương, ngươi cũng muốn đi thành Tát Luận sao?

- Ừ, ta muốn đi dạo một chút để biết đại lục mới thiếu cái gì, thứ gì đang bán chạy, có như vậy thì mới biết được chúng ta nên kinh doanh cái gì ở đây.

Mục Lương ôn hòa giải thích.

Nếu như anh muốn tiếp tục kiếm tinh thạch ma thú tại đại lục mới, vậy thì anh bắt buộc phải có một số hiểu biết về thị trường ở đây.

- Cũng đúng, vậy ngươi đi đi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu tỏ vẻ lý giải.

Vưu Phi Nhi nghe vậy lập tức nuốt lại lời từ chối, Mục Lương cũng muốn đi, cô đương nhiên sẽ không từ chối.

Hồ Tiên cười hỏi:

- Có muốn ta đi cùng không?

Mục Lương bật cười rồi lắc đầu nói:

- Ngươi quá xinh đẹp, đi theo ta sẽ khiến mọi người không thể rời mắt được, lần này ta muốn ra ngoài khiêm tốn một chút.

- Mặc dù bị ngươi từ chối nhưng ta rất vui vẻ.

Hồ Tiên cười cong mắt khi nghe Mục Lương khen ngợi mình.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói:

- Vậy đợi chút nữa ta cởi khôi giáp U Linh rồi lại đeo mạng che mặt.

Cô muốn đi theo Mục Lương, nếu vẫn mặc áo giáp thì sẽ quá bắt mắt, người khác có thể dễ dàng đoán ra thân phận của cô.

- Ta sẽ âm thầm đi theo mọi người.

Ngôn Băng nói ra đề nghị.

- Được.

Mục Lương gật đầu.

Nửa giờ sau, bữa sáng kết thúc.

Ngải Lỵ Na và Ly Nguyệt đi thay quần áo, ngay cả Vưu Phi Nhi cũng thay một chiếc váy dài đến đầu gối màu vàng nhạt.

Dưới sự phục vụ của tiểu hầu gái, Mục Lương thay một bộ áo bào trắng không có hoa văn, thoạt nhìn càng hiền lành và vô hại hơn trước, giống như là một vị công tử quý tộc.

- Bất kể mặc cái gì thì thành chủ đại nhân trông vẫn rất đẹp trai.

Ba Phù khen ngợi.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Khóe môi của Mục Lương nhếch lên, mặt dạn mày dày tự khen bản thân.

Anh phất tay áo rồi xoay người rời đi thư phòng.

Ly Nguyệt và những người khác đã thay quần áo xong, đang đứng chờ anh ở chính sảnh.

Ly Nguyệt cũng mặc một bộ váy trắng, khuôn mặt của cô được che bằng khăn lụa màu trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp màu bạc.

Ngải Lỵ Na diện một chiếc váy đỏ bắt mắt, phối hợp với mái tóc hồng trông vừa nóng bỏng vừa quyến rũ.

Các cô gái còn xịt các loại nước hoa khác nhau, tất cả đều có mùi hương thoang thoảng, thơm mà không thô tục.

Mục Lương đánh giá các cô gái, không thể không khen ngợi các cô có thẩm mỹ rất tốt, không có mặc quần áo khiến anh cảm thấy kỳ quái.

- Mọi người chuẩn bị xong chưa?

Anh dịu dàng hỏi.

- Rồi.

Các cô gái đồng thanh đáp lại.

- Vậy thì đi thôi.

Mục Lương cất bước đi ra ngoài.

Ngôn Băng theo sau không nói một lời, khôi giáp U Linh trên người loé sáng, cơ thể của cô biến mất tại chỗ.

Dưới sự giúp đỡ Mục Lương, đoàn người bay lên không trung, hướng về phía thành Tát Luận.

Nếu muốn đi dạo một cách khiêm tốn, bọn họ tự nhiên là không thể ngồi xe Sói Mặt Trăng, nếu không sẽ quá bắt mắt.

Mục Lương thi triển năng lực để che giấu hành tung của mọi người, sau đó lặng lẽ tiến vào thành Tát Luận rồi tới một con hẻm nhỏ không người.

Mọi người hiện thân, bắt đầu sửa sang lại quần áo.

- Được rồi, chúng ta đi dạo phố thôi.

Mục Lương nở nụ cười, trên người có một mùi hương gỗ nhàn nhạt.

- Đi thôi.

Ly Nguyệt nắm tay của Mục Lương một cách tự nhiên, khiến anh cảm giác cô có chút đáng yêu như em gái nhà bên.

Vưu Phi Nhi liếc Ly Nguyệt một cái, nhưng vẫn không dám nắm bàn tay còn lại của Mục Lương.

- Đi thôi, hôm nay chúng ta phải thả lỏng một chút.

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng, cười tủm tỉm kéo tay cô gái cột tóc hai chùm.

- Vâng.

Vưu Phi Nhi mờ mịt đáp.

Đoàn người rời đi hẻm nhỏ và đi về phía con đường chính cách đó không xa.

Mặc dù đường đi ở thành Tát Luận rộng lớn nhưng lại rất bẩn thỉu, còn tỏa ra mùi hôi khó ngửi.

- May mắn là trước khi đi có dùng nước hoa.

Vưu Phi Nhi cau mày nói thầm một câu.

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

Ngải Lỵ Na quay đầu hỏi.

- Đi thị trường giao dịch.

Mục Lương ôn hòa nói.

Anh sớm đã phân phó cô gái tóc bạc điều tra trước, ở thành Tát Luận có một khu chợ giao dịch, nơi đó có thể giao dịch rất nhiều thứ như ma cụ, ma thú, sách, bảo vật....

- Vậy cứ tiếp tục đi tới trước là được.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng đáp.

- Được rồi, chúng ta đi mau đi.

Ngải Lỵ Na tràn đầy phấn khởi nói.

Đã mấy ngày rồi cô không được nghỉ ngơi, hôm nay lại còn được ra ngoài cùng với Mục Lương, làm sao mà cô có thể không vui cho được.

………….

Mục Lương và các cô gái đi trên đường lớn, một người đàn ông bên cạnh là ba người phụ nữ, mặc dù các cô đều đeo mạng che mặt, nhưng bất cứ ai tinh ý cũng có thể nhận ra bọn họ không phải là người bình thường.

- Tính sai rồi.

Mục Lương có chút cạn lời.

Lấy khí chất và dáng người của nhóm Ly Nguyệt, coi như che khuất nửa gương mặt thì cũng không ngăn được mị lực khác với người thường.

- Nếu không chúng ta đổi lại quần áo cũ?

Trong mắt Ly Nguyệt lộ ra ý cười.

- Không cần, chúng ta giả vờ thành thiếu gia và tiểu thư quý tộc là được rồi.

Mục Lương nói không chút để ý.

- Vâng.

Khóe môi của Ly Nguyệt cong lên dưới tấm mạng che mặt, tâm trạng của cô rất vui vẻ.

- Ly Nguyệt là đại tiểu thư, ta là nhị tiểu thư, Phi Nhi là tam tiểu thư.

Ngải Lỵ Na cười tủm tỉm phân phối thân phận cho mọi người.

- Được rồi.

Mục Lương mỉm cười đồng ý.

Tay anh khẽ lật, lấy ra một cái quạt xếp và thuần thục mở ra, nhẹ nhàng phe phẩy trước người.

Trên mặt quạt viết mấy chữ to ‘Năm tháng êm đềm’.

Ngải Lỵ Na vuốt mông ngựa khen ngợi:

- Cây quạt này khiến Mục Lương trông phong độ hơn rất nhiều.

- Đây là hiệu quả mà ta muốn.

Mục Lương cười một cách khoe khoang.

Một đoàn người bắt mắt như vậy sao có thể không hấp dẫn ánh mắt người khác cho được?

Nhóm Mục Lương đi dọc theo con đường lớn, người qua lại không ngừng dừng chân dò xét bọn họ rồi chỉ trỏ nói điều gì đó.

- Đây là thiếu gia và tiểu thư nhà ai, trước giờ ta chưa từng nhìn thấy.

- Chắc quý tộc tới từ địa phương khác, nhìn trang phục không giống quý tộc thành Tát Luận.

- Y phục của các cô ấy thật xinh đẹp, ta có thể mua nó ở đâu?

Mục Lương rất muốn nói cho bọn hắn đến thành Huyền Vũ mua, nhưng rõ ràng là tình hình trước mắt không thích hợp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận