Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1734: Nói Một Chút Trước Đi, Điều Tra Được Chuyện Gì Rồi?



Sắc mặt của Mễ Á dưới áo bào lạnh xuống, nhưng cứ vừa nghĩ đến lần này là đến để tìm hiểu tin tức, chỉ có thể nhẫn nhịn lại.

Dường như là thấy cô gái tai thỏ không trả lời, những người giễu cợt kia cảm thấy không thú vị, lại quay đầu lại tiếp tục nói chuyện phiếm và uống rượu với người ngồi bên cạnh.

Đạp đạp đạp~~~

Nhân viên phục vụ đã quay lại, trong tay bưng môt đĩa thịt nướng nóng bốc khói, còn có một bình trà nóng. Mễ Á liếc nhìn ấm trà, là sản phẩm gốm bình thường nhất, bề mặt không bằng phẳng lắm.

Cô lại nhìn qua thịt nướng, tuy là nó vẫn còn bốc hơi nóng, nhưng mùi vị tung bay lại không thơm.

- Ăn đi, thịt nướng này ăn lúc còn nóng mới ngon.

Bồi bàn nhắc nhở.

- Đã biết, cảm ơn.

Mễ Á gật đầu.

Cô cầm dao nĩa lên, tốn sức cắt thịt nướng ra, phát hiện ở giữa còn có chút phiếm hồng, hiển nhiên là vẫn còn chưa chín hẳn. Cô gái tai mèo nhếch miệng lên, ngước mắt lên nhìn nhân viên cửa hàng đang chuẩn bị đi khỏi.

Nhân viên phục vụ giải thích nói:

- Đây là thịt của Thú sừng thô bạo, chính là phải ăn nửa chín, chín hết thì ăn không ngon.

Mễ Á nửa tin nửa ngờ, vẫn là ôm tâm trạng thử một chút, nhét miếng thịt ở trên nĩa vào trong miệng. Thịt mới vừa vào miệng, đã cảm nhận được một cỗ mùi thịt nhảy lên ở trong họng, khiến cho người ta vô cùng muốn ói.

Cô gái tai mèo không nhịn được, phun hết thịt ở trong miệng ra, sau đó ném dao nĩa xuống, sau đó cả người tản ra khí tức người lạ chớ đến gần.

Ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn về phía bồi bàn, hờ hững nói:

- Nếu như các hạ chưa từng ăn qua thịt nướng thật sự, thì ta kiến nghị ngươi hãy đến thành Huyền Vũ một chuyến.

- Hả, chẳng lẽ các hạ đã từng đến thành Huyền Vũ rồi?

Ánh mắt của nhân viên phục vụ sáng lên, cảm thấy hứng thú mà tiến về phía trước.

- Ừm, đi qua rồi.

Mễ Á gật đầu, bưng bình trà lên rót một ly trà nóng.

Bồi bàn vội vàng nói:

- Ngươi nói với ta một chút đi, mấy ngày nay đều nghe không ít người đang nói, lời nói là thật hay giả cũng không phân biệt được.

- Ngươi muốn biết?

Mễ Á nhấp một ngụm trà đắng chát, trong miệng toàn là bã khiến cho người ta không hề có khẩu vị.

- Ừm, ta rất tò mò đối với thành Huyền Vũ.

Nhân viên phục vụ dùng sức gật đầu, hiểu nhiều rồi thì sau này sẽ nói cho người khác nghe, có thể kiếm thêm chút tiền thưởng.

Những người xung quanh đều vểnh tai lên, ánh mắt rơi vào trên người của Mễ Á.

- Nhưng ta vẫn còn đang đói.

Mễ Á không nhanh không chậm nói.

- Chuyện này thì không thành vấn đề, ta cho người xào một bàn đồ ăn mang ra cho ngươi.

Tên này vung tay lên đi sắp xếp.

Không bao lây sau, thức ăn nóng đã được mang lên, Mễ Á ăn vài miếng, mùi vị cũng không quá ngon, nhưng cũng không quá khó ăn. Tên này nhìn thấy cô bỏ nĩa xuống, liền thúc giục:

- Các hạ, mau nói với bọn ta đi.

- Được thôi, thành Huyền Vũ đang ở ngay bên ngoài thành Y Lê, đi thuyền là có thể đến đó, bên trên thành Huyền Vũ còn có một Phố Buôn Bán, ở nơi đó có loại rượu ngon nhất thế giới...

Giọng nói ôn hòa của Mễ Á.

Lời nói của cô, khiến cho khuôn mặt của đám người ở trong quán rượu lộ vẻ hướng đến.

Mễ Á vừa nói thì là nói cả nửa tiếng đồng hồ, nói từ điện ảnh đến món lẩu, mỗi một dáng vẻ đều mới lạ khiến cho người khác hướng đến. Trong lúc này, cô cũng thăm dò được không ít tin tức, trong đó có tin tức liên quan đến chợ đêm và thép hoa văn màu tím. Nửa tiếng sau, Mễ Á rời khỏi quán rượu, sau khi đi vòng qua vài con hẻm nhỏ, cơ thể biến mất ở trong bóng tối.

…………

Lúc Mễ Á quay trở lại Khu Vực Trung Ương ở thành Huyền Vũ, trời đã tối hẳn.

Mục Lương vẫn còn đang ở phòng sách, vẫn đang nghiên cứu về máy xử lí trung tâm.

Cộc cộc cộc~~~

Cửa phòng sách bị gõ lên.

- Vào đi.

Mục Lương lên tiếng đáp lại.

Cọt kẹt~~~

Mễ Á đẩy cửa tiến vào, đồng thời cởi nón bảo vệ ra, máy tóc đen dài xõa xuống, đôi tai mèo mềm mại lắc lư vài cái.

- Trở về rồi.

Mục Lương ngước mắt lên nhìn về phía cô gái tai mèo.

- Vừa trở về.

Mễ Á nhẹ nhàng gật đầu.

Anh hất cằm ra hiệu, ý bảo cô gái tai mèo ngồi xuống nói:

- Đã ăn bữa tối hay chưa?

- Vẫn chưa.

Mễ Á cất bước ngồi xuống đối diện anh, nhẹ nhàng để mũ giáp lên mặt bàn.

Mục Lương nghiêng đầu gọi một tiếng:

- Tiểu Tử, mang một chút đồ ăn vào đây.

- Vâng.

Tiểu Tử đang canh giữ ở ngoài cửa lên tiếng, xoay người đi đến nhà bếp.

Mễ Á hơi há đôi môi màu hồng ra, nuốt hai chữ 'không cần' vào lại trong bụng.

- Uống ly trà nóng trước đi.

Tay của Mục Lương đẩy nhẹ qua, ly trà ở bên tay đẩy đến trước mặt của cô gái tai mèo.

- Được, cảm ơn.

Trong lòng Mễ Á ấm áp, bưng ly trà lên nhấp một miếng trà nóng.

Cô uống xong thì mới phát hiện, ly trà ở trong tay hình như là chiếc mà anh hay dùng kia.

Mục Lương điềm đạm hỏi:

- Nói một chút trước đi, điều tra được chuyện gì rồi?

Lòng của Mễ Á bình tĩnh lại, đè xuống khác lạ ở trong lòng, mở miệng nói:

- Ta đã đến nội thành của thành Y Lê, bên trong phủ của những quý tộc kia đều là thép có hoa văn màu tím...

Đôi mắt của Mục Lương nghe lấy, quý tộc có thép hoa văn màu tím, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh.

Lúc này, Tiểu Tử đẩy cửa đi vào phòng sách, mang đến một đĩa bánh ngọt tinh xảo và một bình trà sữa thú vừa mới pha. Trà sữa thú, là dùng sữa thú tươi mới, Trà Tinh Thần và mật ong cùng pha lại với nhau mà thành.

- Những món này đủ ăn không?

Tiểu Tử khôn khéo hỏi.

- Đủ rồi.

Khuôn mặt của Mễ Á cười đỏ ửng.

Mục Lương vẫy vẫy tay:

- Xuống dưới đi.

- Vâng.

Tiểu Tử hợp khuôn khéo gật đầu.

Mục Lương lại nói:

- Vừa ăn vừa nói đi.

- Vâng.

Mễ Á gật đầu, đúng thật là cũng đói rồi.

Cô chỉ mới ăn một đĩa rau xanh không ngon lắm ở thành Y Lê, đã sớm tiêu hóa từ lâu rồi. Cô gái tai mèo ăn bánh ngọt kết hợp với trà sữa thú, cảm giác đói bụng đã nhanh chóng biến mất.

- Mục Lương, ta còn thám thính được tin tức có liên quan đến nô lệ.

Mễ Á nuốt miếng bánh ngọt ở trong miệng xuống rồi nói.

- Nói nghe thử xem.

Chiếc bút máy ở ngón tay giữa của Mục Lương tung bay, tốc độ nhanh chóng giống như là bút máy đang xoay tròn.

Sắc mặt nghiêm túc của Mễ Á nói:

- Nghe những người đó nói, người đào mỏ thép hoa văn màu tím đều là nô lệ, một phần là mua, còn một phần lại là bắt.

- Bắt?

Chân mày của Mục Lương hơi nhíu lại.

- Ừm, bắt ở bên ngoài thành.

Mễ Á gật đầu.

- Khu Xóm Nghèo?

Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe sáng lên.

Mễ Á trầm giọng nói:

- Đúng vậy, ta nghe bọn họ nói như thế, vậy nên ta đoán đứa con gái mất tích của bà lão kia liệu có phải là đã bị bắt đi đào mỏ rồi hay không?

- Cũng không phải là không thể nào.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh ngước mắt lên tiếp tục hỏi:

- Liên quan đến mỏ thép có hoa văn màu tím, ngươi điều tra được bao nhiêu tin tức?

- Ta tra được một số tình báo ở quán rượu, mỏ thép hoa văn màu tím ở bên trong vương quốc Lan Lô Ba, hiện tại toàn bộ đã bị vương thất và quý tộc nắm giữ ở trong tay, đang nằm trong trạng thái lũng đoạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận