Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 704: Ta Đây Cũng Có Váy Đẹp

- Hai ngươi cứ ngồi xuống trước đã.

Mễ Nặc đứng lên nói.

- Được.

Đại An Ti lặng lẽ thở phào một tiếng.

Cô thầm đánh giá những cô gái ở trong nhà ăn, trong lòng kinh ngạc không thôi, vì những người nơi này, người nào cũng đều quá mức xinh đẹp.

Lúc này, Mục Lương mới đi vào phòng ăn.

- Thành chủ đại nhân.

Đại An Ti vội vàng cung kính hành lễ.

Cầm Vũ cũng xoay người thi lễ.

- Ở trong Cung điện, hai người có thể thoải mái một chút, không cần chú ý quá nhiều cấp bậc lễ nghĩa.

Mục Lương liếc hai cô một cái, lạnh nhạt nói:

- Ngồi đi, chúng ta cùng ăn bữa tối.

Tiểu hầu gái vội vàng kéo ghế chủ vị ra, hầu hạ Mục Lương ngồi xuống.

Anh cầm đũa lên, găp một miếng trứng gà bỏ vào miệng.

Ngay sau đó, tất cả mọi người trong phòng đều vươn đũa ra, không hẹn mà gặp cùng hướng tới đĩa trứng xào cà chua. Nhưng chờ khi đưa được đũa tới nơi, lại phát hiện chỉ còn mỗi cái đĩa trống không.

- …

Mục Lương dở khóc dở cười, những cô gái ở đây đều thích món trứng xào cà chua sao?

- …

Đại An Ti với Cầm Vũ đều trợn tròn mắt nhìn, đây là tình huống gì vậy?

- Đã làm Phó quân trưởng rồi mà còn hoảng sợ sao?

Mục Lương cười trêu chọc.

- Khụ khụ…

Nguyệt Thấm Lan ho nhẹ hai tiếng, khôi phục lại tư thái tao nhã, chậm rãi cầm đũa gắp món ăn khác.

Khoé miệng của Cầm Vũ hơi mỉm cười, dần dần thích ứng với bầu không khí trong phòng ăn.

- Ngon quá.

Đại An Ti tức thì bị mỹ thực trên bàn ăn khuất phục, tay cầm đũa cùng miệng chưa ngừng lại một lúc nào.

Ôi chao ….

- Món này cũng rất ngon, ngươi nếm thử chút đi.

Hi Bối Kỳ chỉ vào món đậu phộng hầm nói.

- Đúng, ta đã ăn nó rồi, thật sự rất ngon.

Đại An Ti ngay lập tức gật đầu, con mắt lạnh lùng của cô lộ ra sự thoả mãn.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía hai cô, tao nhã hỏi:

- Thế nào, hai người đã quen với cuộc sống ở đây chưa?

- Thật sự là … chưa quen thuộc lắm.

Đại An Ti dừng đũa lại một chút, nói.

- Ủa? Tại sao vậy?

Nguyệt Phi Nhan ngẩng đầu lên, nói xem vào.

Đại An Ti cười buồn một cái, ngượng ngùng nói:

- Nơi này hoàn cảnh tốt quá, so với thành Sơn tốt hơn nhiều lắm, cho nên chúng ta chưa kịp thích ứng.

Mấy cô gái nhìn nhau, không nhịn được đều mỉm cười.

- Ở thêm vài ngày nữa là quen thôi mà.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã cười nói.

Mục Lương ở một bên liền ôn hoà nói:

- Nếu hai người còn gì chưa hiểu thì cứ hỏi Tiểu Mật nhé.

- Vâng, được.

Đại An Ti vội vàng gật đầu, chút câu nệ vẫn luôn tồn tại trong lòng, giờ phút này đang lặng lẽ tan biến.

Cầm Vũ cũng thoải mái hơn, cô càng ngày càng cảm thấy như thế này mới là cuộc sống đích thực.

- Việc tuyển quân mọi người tiến hành ra sao rồi?

Mục Lương hỏi.

- Báo cáo Thành chủ, số lượng người báo danh đã vượt qua ba ngàn người, ngày mai có thể còn nhiều người hơn nữa.

Cầm Vũ buông đũa xuống, nghiêm túc trả lời:

- Nhưng vẫn chưa tiến hành khảo hạch, đến lúc đó số lượng sẽ giảm xuống một phần ba.

Hội tuyển quân kéo dài liên tục ba ngày, sau đó chính là kỳ kiểm tra, người thông qua khảo hạch sẽ được tiến vào quân doanh, tiếp nhận huấn luyện để trở thành Thành Phòng Quân.

Trong thời gian tuyển quân và khảo hạch sẽ có nhân viên chuyên trách đi đến quân doanh tiến hành công tác sắp xếp người cùng quân tư trang bị.

- Được, ngươi làm tốt lắm.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, số người báo danh so với dự tính của anh cũng không chênh lệch nhiều.

Anh nhìn về phía Đại An Ti, bình tĩnh nói:

- Đại An Ti, ngày mai, chúng ta sẽ đến thành Hắc Thuỷ, báo cho bọn Vệ Cảnh hãy chuẩn bị sẵn sàng.

- Vâng.

Đại An Ti vội vàng cung kính gật đầu.

- Thành chủ đại nhân, tính tình của thành chủ Thành Hắc Thuỷ không tốt, ngài có thể phái người đi liên hệ trước với hắn được không?

Cầm Vũ nhẹ giọng đề nghị.

- Thành chủ Thành Hắc Thuỷ có thực lực như thế nào?

Hồ Tiên kiều mị nói.

- Cấp 8 sơ cấp.

Cầm Vũ lên tiếng.

- Vậy không cần phiền toái phái người đi đâu.

Hồ Tiên cụp đôi mắt màu đỏ hồng của mình xuống.

- ….

Khoé mắt của Cầm Vũ giật giật.

Chúng ta đến thành Hắc Thuỷ mà không chào hỏi, vậy tên lão quái vật Hắc Thuỷ kia có thể bị doạ cho nhảy dựng lên không?

Lão quái vật Hắc Thuỷ chính là danh xưng mà người bên ngoài gọi thành chủ thành Hắc Thuỷ.

………

Sáng sớm

Đinh đong đinh đong

Cùng với 8 tiếng chuông vang, Ưng Lửa bay lên trời, rời khỏi thành Huyền Vũ, lao lên bầu trời với những đám mây xám bao phủ hình dáng của nó.

Trước Cung Điện.

- Lại đi rồi!

Nguyệt Thấm Lan nhìn Ưng Lửa rời đi.

Hồ Tiên mặc một bộ y phục bảy màu sặc sỡ ra khỏi Cung điện, cất giọng quyến rũ hỏi:

- Thấm Lan, sắp đến thành Hắc Thủy rồi, ngươi đang làm gì vậy?

Ước tính thành Huyền Vũ sẽ đến thành Hắc Thủy trong vòng một giờ tới.

- Ta định đến Cục quản lý một chuyến!

Nguyệt Thấm Lan nói khi đôi mắt xanh như nước rơi vào cô gái tai Hồ Ly trước mặt.

Con ngươi cô mở to, ngạc nhiên nói:

- Hồ Tiên, quần áo của ngươi đẹp quá.

- Mục Lương làm đó.

Hồ tiên cong môi xoay người một vòng khoe khoang trước mặt Nguyệt Thấm Lan, tơ lụa bảy sắc cầu vồng sáng lên.

Tối hôm qua cô đến thư phòng của Mục Lương, nhìn thấy chiếc váy này cô thích đến nỗi không nỡ buông tay, mặc xong cũng chưa từng cởi ra.

- Thật đẹp!

Một tia ghen tị thoáng qua trong mắt Nguyệt Thấm Lan, cô cảm thán từ đáy lòng:

- Rất hợp với ngươi.

Chiếc váy này làm từ tơ lụa, kết hợp với chiếc đuôi váy bảy màu khiến cô gái hồ ly trông điệu đà và quyến rũ hơn.

- Ta đi làm việc đây!

Hồ Tiên lắc lắc năm ngón tay mảnh khảnh và bước từng bước điệu đà rời đi.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn chiếc váy pha lê màu xanh lam trên người, vẻ ghen tị trong mắt biến mất.

- Ta đây cũng có váy đẹp.

Cô nâng cằm lên một cách duyên dáng và rời khỏi tầng tám trong một dáng đi thướt tha.

Trong Cung điện

Mục Lương ngồi thư phòng, xem qua những cuốn sách mới lấy được.

Những cuốn sách này nằm trong trong rương ở thành Sơn, nó được tích góp qua các đời thành chủ.

Mục Lương cầm cuốn sách đầu tiên lên, chữ trên bìa đã không còn rõ nữa. 

ồ......

Anh nhẹ nhàng lật giở trang đầu tiên, tờ giấy da thú vốn đã hơi mỏng manh, cần phải cẩn thận.

Các ký tự ở các trang bên trong cũng hơi mơ hồ, các ký tự có thể đọc được nhưng không được liên kết nhuần nhuyễn.

- Hôm nay, ta có được một mỹ nữ… Dáng người uyển chuyển… Làm người ta rất hài lòng.

Khóe mắt của Mục Lương giật giật, nội dung cuốn sách này không bình thường.

Anh lật thêm hai trang nữa, sau đó đóng lại một cách dứt khoát, rồi nó trở lại giá sách phía sau.

- Cuốn sách này sao lại lưu giữ đến tận bây giờ?

Mục Lương khó chịu, khóe miệng anh giật giật.

Anh cầm cuốn thứ hai lên, chữ viết cũng không rõ.

Anh lật đến trang đầu tiên, nó chứa đầy những ký tự nhỏ dày đặc, mặc dù nét chữ hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy những gì được viết.

Anh lật thêm hai trang nữa trước khi chắc chắn rằng đây thực sự là một cuốn sổ ghi chép của một linh khí sư cao cấp.

Cuốn sách bao gồm rất nhiều phương pháp xử lý tài liệu hung thú, cũng như những hiểu biết độc đáo về sản xuất Linh khí Cao cấp.

Mục Lương ngả người ra sau, khẽ lật xem sách.

Đánh giá về mức độ hư hại và ố vàng của giấy, cuốn sách này ít nhất đã có tuổi đời từ hai đến ba trăm năm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận