Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 403: Rau Răm

Bối Nhĩ Liên khàn khàn nói:
- Mục Lương các hạ, chúng ta còn dự định ở lại Thành Huyền Vũ thêm mấy ngày, hy vọng ngươi có thể đồng ý.
Cô còn chưa hoàn toàn hiểu rõ Thành Huyền Vũ, cho nên định ở đến khi Thành Huyền Vũ đến Thành Dạ Nguyệt .
Cô muốn nhìn xem Thành Huyền Vũ làm thế nào giao dịch với Thành Dạ Nguyệt, càng quan sát được nhiều, thì sẽ càng nắm rõ nhiều tin tức hơn.
- Đương nhiên, chuyện này không có vấn đề.
Mục Lương hào phóng gật đầu.
- Cảm ơn.
Bối Nhĩ Liên yên lòng.
- Còn có vấn đề nào khác không?
Mục Lương bưng lên nước trà đã nguội, uống một hơi cạn sạch.
- Không có.
Bối Nhĩ Liên lắc đầu, cũng cầm lên ly trà trước mặt uống hết một hơi, cơ thể càng thêm buông lỏng.
- Ta sẽ không quấy rầy các hạ nữa.
Cô mỉm cười ra hiệu, quay người cất bước rời đi.
Cửa thư phòng bị đẩy ra rồi đóng lại, trong thư phòng chậm rãi an tĩnh lại.
Mục Lương nhấc lên khóe miệng, cảm thán nói:
- Thật là khiến người ta chờ mong.
Nhân tài với dược thảo của Ốc Đảo, rất nhanh thôi sẽ là của anh.
- Cót két !
Cung điện, cửa thư phòng bị đẩy ra.
Bối Nhĩ Liên khẽ cau mày rời khỏi thư phòng, chậm rãi đi về phía sảnh chính.
- Tam trưởng lão!
Lỵ Lỵ, Lan Đế với Mễ Á đang ngồi chờ, vội đứng lên nghênh đón.
- Tam trưởng lão, đàm phán chuyện hợp tác thế nào rồi?
Lỵ Lỵ nhỏ giọng hỏi, trong đôi mắt màu xanh sẫm có chút tò mò.
- Đã nói xong bước đầu.
Bối Nhĩ Liên giãn ra lông mày đang nhăn lại.
Mễ Á kinh ngạc hỏi:
- Mục Lương có nói ra bí mật trồng được cây xanh không?
Bối Nhĩ Liên lắc đầu, nhớ lại câu trả lời của Mục Lương, càng ngày càng cảm thấy đối phương đang đùa.
- Không có?
Mễ Á ngạc nhiên.
Bối Nhĩ Liên nhếch mép lên một cái nói:
- Chỉ cần là thực vật xanh được trồng xuống ở thành Huyền Vũ, đều có thể sống sót, về phần nguyên nhân là cái gì, cậu ấy nói mình cũng không biết.
- Không biết?
Cảm xúc của Lỵ Lỵ với Mễ Á lộ ra tia ngẩn ngơ.
- Ai da !
Tam trưởng lão thở dài, có chút không biết làm sao, nói:
- Bây giờ, chuyện hợp tác chỉ mới thành công bước đầu, cho phép chúng ta phái người tới nơi này làm nghiên cứu, nghiên cứu nguyên nhân thực vật có thể sống.
- Vậy Ốc Đảo chúng ta phải bỏ ra giá gì?
Lan Đế chớp chớp con mắt màu hổ phách.
- Trao đổi vài loại dược thảo với cây xanh.
Tam trưởng lão chậm rãi nói.
- Chỉ như vậy......
Lỵ Lỵ như có điều suy nghĩ gật đầu.
- Thật ra như vậy rất tốt.
Mễ Ánói khẽ.
- Ừm?
Lan Đế nghi ngờ nhìn về phía cô gái tai mèo.
- Ốc Đảo chúng ta có không ít dược thảo với cây xanh, nhưng rất nhiều cây đều sắp chết héo, đưa tới Thành Huyền Vũ có lẽ còn có thể sống lại.
Trong con mắt màu đỏ của Mễ Á lóe lên ánh sáng tinh ranh.
- Ừ, nói rất đúng.
Bối Nhĩ Liên chậm rãi gật đầu.
Điều kiện trồng cây trên Ốc Đảo rất có hạn, chuyện này dẫn đến rất nhiều thực vật xanh đều ở trạng thái nửa chết nửa sống.
Nhất là Ốc Đảo luôn thiếu nguồn tài nguyên nước nên chuyện tìm đủ nước để tưới cho cây đã trở thành một gánh nặng không nhỏ.
- Nói thật, ta cho rằng làm nghiên cứu ở Thành Huyền Vũ, càng thích hợp hơn so với trên Ốc Đảo.
Khuôn mặt của Mễ Á nghiêm túc nói.
Lan Đế cũng gật đầu đồng ý, hoàn cảnh trên Ốc Đảo cũng không tốt, là một tòa thành xây từ gỗ, luôn phải hứng chịu gió to.
Mỗi ngày ngoại trừ phải ứng đối với gió lớn không ngừng, còn có khí hậu ác liệt khác như mưa axit với sấm chớp, thời tiết mưa bão.
Vì khí trời ác liệt nên bốn vị trưởng lão Ốc Đảo đều luôn trong trạng thái sẵn sàng đón quân địch.
Tam trưởng lão nghe xong gật đầu, cô làm sao không hiểu này, phái người tới Thành Huyền Vũ làm nghiên cứu xem như là một loại trải nghiệm mới.
Lỵ Lỵ há to miệng, lúc này không có cách nào nói được câu Ốc Đảo tốt hơn so với Thành Huyền Vũ.
- Đạp đạp đạp !
Bên ngoài cung điện, Ly Nguyệt bước nhanh đi vào sảnh chính, trong tay còn đang cầm một gốc cây nguyên vẹn có cả rễ cành lá.
Bước chân của cô gái tóc trắng dừng lại, gật đầu lạnh nhạt với nhóm người Tam trưởng lão xem như chào hỏi, sau đó cất bước đi về phía thư phòng.
Ánh mắt của Tam trưởng lão lóe lên ánh sáng.
- Khôi giáp cô ấy mặc trên người thật đẹp.
Trong mắt của Lan Đế lộ ra tia cực kỳ hâm mộ.
- Mộ bộ Linh khí cao cấp, đương nhiên là đẹp mắt.
Bối Nhĩ Liên dùng chất giọng thản nhiên nói.
Thân là Tam trưởng lão của Ốc Đảo, cô cũng chỉ có một kiện Linh khí cao cấp, nên cũng rất hâm mộ với người có trong tay một bộ Linh khí.
Cô quay đầu nhìn về phía Lỵ Lỵ, cô gái đứng ngẩn ngờ, nhìn vào túi giấy đang ôm trong người.
- Tam trưởng lão, ăn quả táo không?
Lỵ Lỵ chớp chớp con mắt màu xanh sẫm.
Cô lấy ra một quả táo từ trong túi giấy, đưa tới trước mặt Tam trưởng lão.
Bối Nhĩ Liên không khách khí, đưa tay cầm lấy quả táo, không thèm lau liền cắn một cái.
Cô đang nhai nhai nhấm nuốt hai cái, hạ quyết tâm nói:
- Đi, đi Siêu Thị.
- Đi Siêu thị làm cái gì?
Trên mặt của Lan Đế lộ ra tia hoang mang.
- Mua hoa quả!
Tam trưởng lão cũng không quay đầu lại lên tiếng.
- Vậy trước tiên, chúng ta cần phải đi Ngân hàng, đổi tinh thạch hung thú thành đồng Huyền Vũ.
Đôi mắt của Lan Đế sáng lên, hứng thú bừng bừng đi theo.
Cộc cộc cộc !
Ly Nguyệt gõ vang cửa thư phòng, sau đó đẩy cửa đi vào.
Mục Lương ngước mắt nhìn thấy cô gái tóc trắng, mặt mũi ôn hòa hơn.
Ly Nguyệt dịu dàng nói:
- Mục Lương, phía bên đồng ruộng vừa cho người mang tới một loại thực vật xanh chưa từng thấy trước đây.
Cô đưa ra dây leo trong tay đến trước mặt Mục Lương.
- Làm sao phát hiện vậy?
Mục Lương thuận miệng hỏi một tiếng.
Anh cầm lấy gốc cây, không hiểu cảm thấy có chút quen thuộc.
Loài cây này nhìn giống cỏ dại, phiến lá là dài nhọn, đã kết vài bông hoa.
- Trong ruộng trồng lúa mì, hôm nay, tới kỳ thu hoạch lúa mì, công nhân ngoài ý muốn phát hiện.
Ly Nguyệt nói khẽ.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, nhíu mày cố gắng nhớ lại, càng nghĩ càng thấy gốc cây trong tay rất quen thuộc.
- Rau răm?
Trong mắt của anh lóe lên ánh sáng, cuối cùng cũng nhớ gốc cây trong tay kêu là cái gì.
Lúc ở Địa Cầu, anh đã từng xem qua một phim phóng sự, bên trong có nhắc đến loại cỏ dại này.
Mặc dù nó là cỏ dại, nhưng vẫn còn có một loại tác dụng khác chính là dùng để chế men rượu.
- Rau răm? Không biết.
Ly Nguyệt nhăn lại lông mày nhỏ nhắn.
- Là thứ tốt, có thể dùng làm men rượu, tiếp theo có thể nấu lúa mì thành rượu.
Mục Lương vui vẻ nói.
Ở thế giới này, anh còn chưa từng nhìn thấy qua rượu.
Cuộc sống tốt đẹp, làm sao có thể thiếu chút rượu.
- Men rượu? Rượu lúa mì?
Ly Nguyệt càng thêm mơ hồ, lại nghe những từ chưa từng nghe.
- Bảo công nhân hái một chút rau răm mang đến đây.
Mục Lương mỉm cười nói.
- Được.
Ly Nguyệt gật đầu, lập tức quay người rời đi.
- Phương pháp luyện chế men rượu, để ta nhớ lại xem......
Mục Lương kéo qua một trang giấy, cầm bút lên cúi đầu trầm tư, anh đang cố gắng nhớ lại nội dung bộ phim phóng sự kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận