Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 917: Đảo Người Cá



Trong lòng cô ta đang rất tò mò, thành Huyền Vũ đến tột cùng có dáng vẻ gì, vì sao cho tới bây giờ chưa có nghe nói qua? Cô ta len lén nhìn về phía Mục Lương, thực lực người này sâu không lường được, làm sao sẽ chưa nghe nói qua?

Ầm ầm ~~~

Âm thanh chấn động kịch liệt truyền đến, Phủ Thành Chủ rung động dữ dội.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Bố Vi Nhân nghiêm túc, đứng lên cảm ứng biến hóa ở bên ngoài.

Mục Lương bình tĩnh tự nhiên nói:

- Là thành Huyền Vũ tới.

- Thành Huyền Vũ tới!!

Hai con mắt của Bố Vi Nhân trợn to.

- Nếu hợp tác nói xong rồi, ta cũng đi về trước.

Mục Lương đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.

………

Ầm ầm!.

Mật đất chấn động, Rùa Đen khổng lồ chậm rãi tiến lên, càng ngày càng đến gần Vùng Nước Mặn.

- Chúng ta sắp đến gần biển, tất cả tập trung cảnh giác!

Bên trên Sơn Hải Quan, Đại An Ti nghiêm túc ra lệnh.

- Vâng.

Vệ Cảnh cung kính lên tiếng, ra lệnh nhóm Thành Phòng Quân cảnh giới.

Đại An Ti nhìn về phía xa, lúc này, cô đã có thể nhìn thấy Vùng Nước Mặn mênh mông vô bờ.

Đôi môi hồng của cô khẽ nhếch, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Đây chính là biển cả sao.... ?

Rùa Đen chậm rãi giảm tốc độ, chân trước dừng lại, sau đó chuyển động cơ thể, khiến Thiên Môn Lâu đối mặt với thành Bắc Hải.

Chấn động dừng lại, mặt nước cuồn cuộn cũng trở lại bình thường.

Bên trong thành Bắc Hải, tất cả dân chúng đều sợ ngây người, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú Rùa Đen trên vách núi phía xa..

Độ cao giữa đất liền và Vùng Nước Mặn chênh lệch khoảng vài chục mét, mà thành Bắc Hải có độ cao ngang bằng với đất liền.

- Cái đó…. Đó là Man Thú Hoang Cổ!!

- Chẳng lẽ Man Thú Hoang Cổ muốn công kích thành Bắc Hải sao?

- Chạy mau! Man Thú Hoang Cổ tấn công thành....

Bên trong thành Bắc Hải, dân chúng hoảng sợ hô to, xoay người chạy như điên về phía bến cảng.

- A, xem ra vẫn khiến mọi người sợ hãi rồi.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, quay đầu nhìn về phía Rùa Đen.

- Đây chính là thành Huyền Vũ mà các ngươi đã nói?

Bố Vi Nhân há to miệng, trong đôi mắt cô hiện lên vẻ không thể tin được.

Bối Nhĩ Liên mấp máy môi đỏ, hình thể của Rùa Đen xuất hiện ở đâu cũng phải khiến mọi người kinh ngạc đến ngây ngốc.

Nếu hỏi loài nào có thể kích thước to bằng Rùa Đen, e rằng chỉ có Hải Thú Hoang Cổ ở sâu trong biển cả mới có thể so sánh được..

Hải Thú Hoang Cổ có một điểm chung, đó chính là hình thể to lớn, có thể nhẹ nhàng đập nát một hòn đảo.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay vuốt mái tóc dài màu xanh nước biển, dịu dàng nói:

- Khi nào rảnh các ngươi có thể tới dạo chơi thành Huyền Vũ.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Chúng ta đi trước, các hạ đi trấn an dân chúng đi.

- Được.

Da mặt của Bố Vi Nhân co giật.

- Đúng rồi.

Mục Lương dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc lục.

Bố Vi Nhân nghiêm túc hỏi:

- Các hạ còn có chuyện gì không?

Mục Lương nhàn nhạt hỏi:

- Ta nghe nói các hạ từng bắt được một phần xác của Cá Chuồn, chuyện này có thật không?

Anh nhớ Hổ Tây từng nói có người giao dịch xác của Cá Chuồn ở thành Bắc Hải, cuối cùng được thành chủ thành Bắc Hải bắt lấy.

Ánh mắt của Bố Vi Nhân có chút né tránh, cô ngượng ngập nói:

- Chuyện này là thật, nhưng Cá Chuồn đã bị ta ăn rồi.....

- Ăn?

Mục Lương lộ ra vẻ mặt cổ quái, chẳng lẽ cô gái tóc xanh lá trước mắt chính là đồ tham ăn?

- Đúng vậy, Cá Chuồn là một món ngon hiếm có.

Khuôn mặt của Bố Vi Nhân hiện lên sự hoài niệm, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

- Thật sự ăn ngon như vậy sao?

Nguyệt Thấm Lan cảm thấy kinh ngạc.

Bố Vi Nhân nghiêm túc nói:

- Thật sự ăn rất ngon! Nếu có cơ hội thì ngươi nhất định phải nếm thử, nhất là thịt Cá Chuồn tươi mới, đảm bảo sẽ khiến ngươi nhớ mãi không thôi.

Mục Lương truy vấn:

- Vậy ngươi biết nơi nào có thể tìm được Cá Chuồn không?

- Cá Chuồn rất khó bắt được, bọn chúng chỉ sinh sống ở gần đảo Người Cá sâu trong biển.

Bố Vi Nhân lắc đầu, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối nói:

- Nơi đó có khí hậu cực kỳ khắc nghiệt, xung quanh đảo còn có Hải Thú Hoang Cổ hùng mạnh, người bình thường căn bản không thể đến gần được.

- Thật sự có đảo Người Cá sao?

Mục Lương kinh ngạc nói.

- Có chứ.

Bố Vi Nhân thuận miệng trả lời một câu.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương lấp lóe, mỉm cười hỏi:

- Vậy ngươi biết đảo Người Cá ở nơi nào không?

Bố Vi Nhân lắc đầu, khoát tay nói:

- Ta không biết, nhưng Na An biết.

- Na An là ai?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.

- Na An là thành viên của tộc Người Cá, mỗi tháng sẽ đến thành Bắc Hải làm giao dịch một lần, những chuyện này là do cô ấy nói cho ta biết.

Bố Vi Nhân giải thích.

- Ngươi nói cho ta biết những thứ này không có vấn đề gì sao?

Mục Lương nghi ngờ hỏi.

Bọn họ chỉ mới gặp mặt lần đầu, thế mà cô gái tóc xanh lá dường như không hề phòng bị, hào phóng nói nhiều bí mật như vậy.

Khóe môi của Bố Vi Nhâncong lên, nói:

- Không sao, các ngươi là bạn bè của em gái của Nguyệt Thấm Di, không có vấn đề gì!

Mục Lương nhướng mày, cảm thấy khá bất ngờ, tại sao đối phương có thể chắc chắn như vậy?

Anh có chút hối hận vì không mang Diêu Nhi theo.

Nguyệt Thấm Lan nhìn Bố Vi Nhân một lúc, chẳng lẽ đối phương thật sự vì nể mặt chị của mình nên mới sảng khoái như vậy?

- Khi nào Na An sẽ tới đây?

Cô truy vấn.

Bố Vi Nhân suy nghĩ một chút rồi trả lời:

- Đại khái là năm đến mười ngày nữa, ta không chắc chắn về thời gian cho lắm.

Từ đảo Người Cá đến thành Bắc Hải phải đi qua rất nhiều nơi nguy hiểm, cộng thêm khoảng cách xa xôi, cho nên thời gian không thể xác định được.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc và thành khẩn:

- Khi nào Na An tới đây, xin hãy chuyển lời đến cô ấy rằng thành Huyền Vũ muốn làm giao dịch với đảo Người Cá.

Bố Vi Nhân gật đầu, nghiêm túc bảo đảm:

- Ta sẽ chuyển lời thay ngươi, còn về chuyện Na An có nguyện ý gặp mặt hay không thì sẽ do chính cô ấy quyết định.

- Cám ơn.

Mục Lương mỉm cười.

Anh xoay người rời đi, cô gái ưu nhã và Bối Nhĩ Liên cất bước đuổi theo.

Ba người đi đến cửa thành, nơi đó có nhóm người của Đại thủ lĩnh đang dọn xác đàn Cua Quỷ Xanh.

Bố Vi Nhân nhìn ba người Mục Lương rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa thì cô mới chậm rãi thở phào một hơi.

- Thành chủ đại nhân, như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Tam thống lĩnh nhỏ giọng hỏi.

- Có thể có vấn đề gì chứ?

Bố Vi Nhân quay đầu nhìn về phía Tam thống lĩnh, cười khẽ hỏi:

- Không phải ngươi nói bọn họ không có ác ý sao?

Tam thống lĩnh nắm giữ năng lực nhìn thấu người thiện ác.

Tam thống lĩnh thấp giọng nói:

- Thành chủ đại nhân, thiện ác cũng không phải là tuyệt đối, có thể bọn họ có ý đồ khác.

Bố Vi Nhânbình tĩnh nói:

- Ta chỉ giúp truyền lời mà thôi, còn gặp hay không thì sẽ do chính Na An tự quyết định.

- Vâng.

Tam thống lĩnh gật đầu, không nói thêm câu nào.

Ánh mắt của Bố Vi Nhân lấp lóe tia sáng, buông lỏng nói:

- Lần này, Hội Nghị Thánh Địa lựa chọn tổ chức tại thành Huyền Vũ, chúng ta tạo mối quan hệ tốt với Mục Lương sẽ có lợi ích không nhỏ.

- Vâng.

Tam thống lĩnh gật đầu lần nữa, hiểu rõ dự định của thành chủ đại nhân.

Mục Lương rất mạnh, hơn nữa còn là thành chủ thành Huyền Vũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận