Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2679: Tốt Hay Xấu Đều Dựa Vào Đối Lập

Mễ Nặc nói với giọng điệu mang theo sự đồng tình:

- Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại viết.

- Ừm, đi thôi.

Ngải Lỵ Na vươn tay xoa xoa đầu cô gái tai thỏ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hai người trở lại bên trong nhà ăn, Nguyệt Thấm Lan và những người khác đã ngồi xuống, chỉ còn thiếu nam nhân ở chủ vị.

Ngải Lỵ Na thuận miệng hỏi:

- Mục Lương đâu rồi?

- Hắn đang ở phòng làm việc, không cần chờ hắn.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mục Lương vừa làm xong việc tại thư phòng thì lập tức chui vào phòng làm việc.

Ngải Lỵ Na líu lưỡi nói:

- Hắn lại vào phòng làm việc bận rộn rồi, không chịu nghỉ ngơi một ngày.

- Không biết lần này hắn sẽ bận đến mấy ngày đây?

Ly Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm.

- Hì hì ~~~

Hổ Tây nhỏ giọng nói:

- Tốt nhất là hắn bận lâu một chút, như vậy thì ta có thể chậm rãi viết tổng kết kinh nghiệm rồi.

Hi Bối Kỳ liếc nhìn cô gái tóc màu quất, thanh thúy nói:

- Nếu Mục Lương nghe được ngươi nói lời này, mười lăm ngàn chữ tổng kết kinh nghiệm có thể sẽ biến thành hai mươi ngàn chữ.

- A, không cần đâu!

Hổ Tây lộ ra vẻ mặt nhăn nhó.

Ngải Lỵ Na tò mò hỏi:

- Các ngươi viết tổng kết kinh nghiệm tới đâu rồi?

- Ta viết xong rồi.

Mễ Á nhàn nhạt nói.

Ngôn Băng nhẹ giọng nói:

- Còn thiếu một ngàn chữ, ăn tối xong lại viết một hồi là có thể hoàn thành.

- A a, tại sao các ngươi có thể viết nhanh như vậy chứ?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na trợn to.

- Rất khó à?

Mễ Á nhìn về phía bạn thân, trong mắt hiện lên ý cười.

Ngôn Băng nhàn nhạt gật đầu:

- Không khó.

- Ta còn hơn phân nửa đây này, ai ~

Ny Cát Sa than thở một tiếng.

Ngải Lỵ Na ủ rũ cúi đầu, sống không còn gì luyến tiếc:

- Đừng nói nữa, có ai thảm như ta không chứ?

Khóe mắt của Hổ Tây giật giật, vẻ mặt như đưa đám nói:

- Ta mới viết được một trăm chữ.

- A, vậy là ngươi còn thảm hơn cả ta nữa.

Ngải Lỵ Na ngạc nhiên thốt lên, tinh thần lập tức tốt hơn nhiều.

Tốt hay xấu đều dựa vào đối lập mà ra.

Sau khi cơm tối kết thúc, đám người Ngải Lỵ Na lại trở về Thiên Điện vùi đầu khổ viết tổng kết kinh nghiệm.

Ly Nguyệt nhìn cô gái tai mèo ngồi thoải mái trên sô pha xem TV, tò mò hỏi:

- Ngươi thật sự viết xong rồi à?

- Đúng vậy, ngươi muốn đọc không?

Mễ Á nghiêng đầu cười nói.

- Ừm, ta giúp ngươi nhìn xem một chút.

Ly Nguyệt đi lên trước, ngồi ở bên cạnh cô gái tai mèo.

Mễ Á vươn tay lướt qua ma cụ không gian chứa đựng, lấy ra ba tờ giấy đưa cho cô gái tóc trắng.

Ly Nguyệt nhìn lại, sau khi thấy rõ nội dung ở trên tờ giấy thì khóe mắt lập tức co giật một cái.

Yết hầu của cô nhấp nhô vài lần, nhìn từng hàng chữ giống như gà bới kia, nghĩ thầm nếu như Mục Lương thấy được có khi nào sẽ buộc cô gái tai mèo đi luyện chữ hay không?

Cô gái tóc trắng chật vật đọc nội dung, cái này còn khó chịu hơn việc để cô tự viết năm ngàn chữ tổng kết kinh nghiệm.

- Như thế nào?

Mễ Á thanh thúy hỏi.

- Đừng vội, ta mới đọc xong hai hàng.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.

Mễ Á chớp mắt, liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, từ lúc cô gái tóc trắng nhận lấy trang giấy đến bây giờ đã qua năm phút đồng hồ, thế mà chỉ đọc xong hai hàng chữ?

Ly Nguyệt cau mày nhìn xuống, vừa đọc vừa suy đoán nội dung.

- ...

Khóe miệng của Mễ Á giật giật, lỗ tai run lên, nói:

- Có cần ta đọc cho ngươi nghe không?

- Được.

Ly Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội nhét trang giấy trở về tay cô gái tai mèo giống như là đưa tiễn ôn thần.

- Khụ khụ.

Mễ Á hắng giọng một, bắt đầu đọc từ dòng đầu tiên.

Ly Nguyệt lắng nghe, càng nghe thì vẻ mặt càng cổ quái, trọn bài tổng kết kinh nghiệm năm ngàn chữ này có hơn phân nửa là miêu tả hoàn cảnh diễn tập.

Cô hỏi với vẻ mặt trịnh trọng và nghiêm túc, chân thành:

- Ngươi xác định cứ thế mà đưa cho Mục Lương à?

- Đúng rồi, Mục Lương hẳn là sẽ xem hiểu.

Mễ Á nghiêm mặt đáp.

- ...

Miệng của Ly Nguyệt giật giật, không nói thêm gì nữa.

Mễ Á thu hồi bài tổng kết kinh nghiệm, chuẩn bị chờ Mục Lương đi ra khỏi phòng làm việc sẽ đưa cho hắn xem.

Ly Nguyệt dở khóc dở cười, đứng dậy rời khỏi chính sảnh.

Bên trong Thiên Điện, Hổ Tây vẫn còn vùi đầu vắt óc viết báo cáo, nửa giờ trôi qua mới lại viết thêm năm mươi chữ nữa.

Hổ Tây nắm tóc than vãn:

- A, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao ta có thể viết hết mười lăm ngàn chữ chứ!

Cô gái tóc màu quất nằm úp sấp trên bàn, thở dài thườn thượt.

Trong lòng nàng có rất nhiều suy nghĩ, thế nhưng không cách nào tổ chức thành ngôn ngữ để viết xuống giấy, tài văn chương không tốt như Ngải Lỵ Na.

Hổ Tây nằm một hồi, đột nhiên nghĩ đến Mễ Á.

Đôi mắt đẹp của nàng sáng ngời:

- Mễ Á viết xong rồi, hay là mình mượn tham khảo một chút, như vậy hẳn là không sao?

Nghĩ tới đây, thiếu nữ vội vã đứng dậy rời khỏi Thiên Điện.

Hổ Tây tìm thấy Mễ Á ngồi ở chính sảnh, nhìn thấy An Kiệt Lạp và Khải Na đều ở đây.

Cô mở to đôi mắt, hô:

- Nè nè, các ngươi đang làm gì thế?

An Kiệt Lạp có chút chột dạ nhìn khắp nơi nói:

- Nói chuyện phiếm thôi.

- Đúng vậy, nói chuyện phiếm.

Khải Na gật đầu đáp, vẻ mặt thành thật.

Mễ Á khoanh hai tay trước người, trợn trắng mắt nói:

- Không phải, các nàng tới đây để mượn bài tổng kết kinh nghiệm của ta.

An Kiệt Lạp và Khải Na liếc nhìn nhau, nhàn nhạt gật đầu thừa nhận.

Khải Na nói với giọng thành khẩn:

- Đúng vậy, cho nên tiểu thư Mễ Á có thể cho ta mượn nhìn một chút chứ?

- Có thể.

Mễ Á hào phóng lấy ra bản tổng kết kinh nghiệm của mình đưa cho đối phương.

Khải Na vội vã đọc nội dung, An Kiệt Lạp cũng ghé đầu lại gần, chẳng mấy chốc thì hai người đều trầm mặc.

Hai cô lại nhìn nhau lần nữa, trả lại bản tổng kết kinh nghiệm cho cô gái tai mèo rồi nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Ta cảm thấy mình tự viết vẫn là tốt nhất, tham khảo người khác là không đúng.

Hổ Tây cảm thấy nghi ngờ, tò mò mượn bản tổng kết kinh nghiệm của cô gái tai mèo rồi chăm chú đọc.

- ...

Thiếu nữ trầm mặc hồi lâu, khóe mắt co quắp vài cái, sau đó trả lại bản tổng kết kinh nghiệm cho cô gái tai mèo.

Cô hít sâu mấy hơi, tự an ủi bản thân:

- Ta có thể làm được, chí ít hẳn là làm tốt hơn ngươi.

- ...

Mễ Á trợn trắng mắt nhìn cô gái tóc màu quất rời khỏi, tiếp tục ngồi trên ghế sô pha xem phim truyền hình.

Bên trong phòng làm việc ở cung điện.

Mục Lương ngồi ở trên ghế chân cao, cầm ma pháp trận phòng ngự đã vẽ xong, chuẩn bị thực nghiệm xem có thể sử dụng hay không.

Hắn cầm lấy một khối Thép Tím rồi khảm nạm một viên tinh thạch ma thú cấp 5 ở phía trên, bắt đầu vẽ ma pháp trận phòng ngự.

Thứ mà Mục Lương muốn chế tạo là ma pháp trận phòng ngự cấp Vương, hắn phải mất hai ngày để chỉnh sửa và thiết kế ra.

Hắn dự định lợi dụng đặc tính có thể phụ ma của Thép Tím, lấy tinh thạch ma thú làm môi giới, làm cho ma pháp trận phòng ngự có tác dụng đối với tường thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận