Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 569: Trợ Lý Của Thư Ký

- Ừ, không sao.
Giả Lỗ oán thầm, hắn không nên mở miệng hỏi câu này. .
- Nếu đã như thế, chúng ta đi trước đây.
A Đát Trúc hơi khom người, quay người muốn rời khỏi. .
- Đừng có gấp, ta còn có một giao dịch muốn bàn với Phủ Thành Chủ các ngươi.
Mộc Phân Thân Mục Lương gọi hai người lại. .
- Giao dịch gì?
A Đát Trúc dừng bước.
Trước đó hai bên đã xảy ra nhiều chuyện không vui, bây giờ còn có thể tiến hành hợp tác giao dịch sao?
- Phủ Thành Chủ các ngươi có tài liệu hung thú Thú Lục Phù không?
Phân Thân của anh nhẹ giọng hỏi.
- Thú Lục Phù...
A Đát Trúc nhíu mày trầm tư một hồi, không xác định đáp:
- Chắc có.
- Ta cần tài liệu hung thú này.
Anh dứt khoát nói thẳng.
Nếu thành Tương Lai có tài liệu hung thú Lục Phù Thú, vậy thì anh có thể hợp tác, có câu nói rất hay, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
- Thành chủ các hạ định dùng cái gì để giao dịch?
Trong lòng A đát trúc khẽ nhúc nhích, con mắt màu trắng nhìn về phía Mộc Phân Thân Mục Lương.
Mộc Phân Thân Mục Lương bình tĩnh nói:
- Nước sạch, trái cây, hạt giống, Phố Buôn Bán có gì thì đều có thể giao dịch.
A Đát Trúc chậm rãi gật đầu, nghiêm túc nói:
- Ta hiểu rồi, ta cần trở về thương lượng với các trưởng lão.
- Được rồi, ta sẽ ở thành Huyền Vũ chờ câu trả lời của các ngươi.
Phân Thân mỉm cười nói.
- Vâng.
A Đát Trúc lại khom lưng một lần nữa, quay người bước nhanh rời đi, chạy về phía Phủ Thành Chủ.
- Mục Lương, thành Tương Lai sẽ hợp tác với chúng ta sao?
Ny Cát Sa nhẹ giọng hỏi.
- Ừ.
Phân Thân của anh đáp với giọng điệu tự tin.
Vẫn là câu nói kia, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Anh đã hiểu rõ tình huống của thành Tương Lai, ở đây không thiếu Linh khí cũng không thiếu tài liệu hung thú, chỉ thiếu nước và thức ăn.
Phần lớn ăn, uống ở đây đều thông qua việc giao dịch với thương nhân hành hoang, giá cả rất là đắt đỏ.
Nếu thành Tương Lai hợp tác với thành Huyền Vũ, vậy thì bọn họ có thể giao dịch nước và thức ăn với giá cả phải chăng hơn.
- Đi thôi, về thành.
Phân Thân phất tay một cái.
Lồng sắt chứa Gà Ba Màu bị nhấc lên khỏi mặt đất, xách theo rời đi cùng bọn họ.
Chủ quán trừng lớn hai mắt.
- Anh trai thật là lợi hại.
Đôi mắt màu xanh lục của Diêu Nhi tỏa sáng, mặt mũi tràn đầy sùng bái.
- Khụ khụ... Ông nội ngươi cũng rất lợi hại.
Vạn Bái nhỏ giọng thầm thì.
- Hì hì... Ông nội cũng lợi hại.
Diêu Nhi hoạt bát nở nụ cười.
Thành Huyền Vũ, Khu Vực Trung Ương.
Phân Thân của Mục Lương mang theo Ny Cát Sa, Ngôn Băng, Vạn Bái và những người khác đáp xuống trước quảng trường cung điện.
- Ông nội, bên trong có rất nhiều cây xanh nha!
Hai mắt của Diêu Nhi tỏa sáng.
Từ khi được Phân Thân mang lên không trung, tiếng thán phục của thiếu nữ chưa bao giờ đứt đoạn.
Dù sao từ trên cao nhìn xuống thành Huyền Vũ có thể nhìn thấy từng mảng màu xanh rộng lớn, để cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Vạn Bái cũng vô cùng khiếp sợ, lão không ngờ thành Huyền Vũ lại có nhiều thực vật xanh tới mức này, có thể nói nơi này và thành Tương Lai hoàn toàn là hai thái cực.
Thành Tương Lai gần như không nhìn thấy cây xanh còn sống, mà thành Huyền Vũ lại phủ đầy lục thực xanh um, ở đâu cũng có thể thấy được.
- Các ngươi đã về rồi.
Một bóng dáng ưu nhã bước ra từ cung điện.
Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên nhìn Phân Thân, mặc dù Mục Lương đã nói trước, nhưng khi nhìn thấy Phân Thân thì cô vẫn không khỏi giật mình.
Phân Thân của anh hơi gật đầu, dịu dàng nói:

- Ngươi sắp xếp những người này giúp ta, sau khi đăng ký thân phận thì an bài nhà ở cho bọn họ, ở tầng bảy.

- Tốt.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
- Đúng rồi, Diêu Nhi có hứng thú tới Cung điện làm tiểu hầu gái không?
Anh thuận miệng hỏi một câu.
- A, tiểu hầu gái?
Đôi mắt màu xanh lục của Diêu Nhi trợn tròn.
- Thành chủ...
Vạn Bái nghe vậy thì biến sắc.
Phân Thân bình tĩnh nói:
- Tiểu hầu gái chỉ cần quét dọn cung điện, sau đó xuống bếp nấu cơm, thời gian còn lại trợ giúp cho Thấm Lan.
- Cô bé làm trợ lý cho ta?
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.
- Tốt nha, ta đồng ý!
Không đợi Vạn Bái phản đối, Diêu Nhi đã đáp ứng không chút do dự, nhìn cháu gái rất là háo hức, lão đành nuốt câu phản đối vào bụng.
- Tiền lương mỗi tháng giống như Tiểu Lan.
Phân Thân của Mục Lương ôn hòa nói.
- Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, nhẹ vẫy tay với hai ông cháu:
- Đi theo ta, hai người cần phải đăng ký thân phận.
Vạn Bái nắm tay cháu gái, vội vàng đuổi theo Nguyệt Thấm Lan.
- Mục Lương, những cuốn sách kia...
Lúc này, Ngải Lỵ Na lập tức hiện thân, đôi mắt màu hồng mong chờ nhìn về phía Phân Thân.
- Đừng có gấp, khi nào ta xem xong sẽ đưa cho ngươi.
Mục Lương quơ quơ bốn bản ‘Lai Phúc mạo hiểm du ký’ trong tay.
- Tốt thôi...
Ngải Lỵ Na mím môi đáp.

- Ngươi đưa Gà Ba Màu tới Trại Chăn Nuôi, phân phó cho Tư Đạt Phu chăm sóc tốt, để bọn chúng đẻ trứng.
Mộc Phân Thân Mục Lương mỉm cười nói.
- Tốt, cứ giao cho ta.
Ngải Lỵ Na lên tiếng.
- Hôm nay là ngày nghỉ của các ngươi, đi chơi tiếp đi.
Phân Thân của anh nhìn về phía Ngôn Băng và Ny Cát Sa.
Ny Cát Sa kéo tay của Ngôn Băng, quyến rũ nói:

- Chúng ta đi xem ‘Công chúa Bạch Tuyết ’.
- Đi đi.
Phân Thân mỉm cười gật đầu. Anh quay người đi vào cung điện, trở lại trong thư phòng. Sau bàn đọc sách, Mục Lương ngước mắt nhìn đối phương, giải trừ Phân Thân, ký ức xuất hiện trong đầu bản thể. Anh sắp xếp lại ký ức, cong môi cười:
- Lần này thu hoạch không nhỏ.
Sau đó, Mục Lương tiếp tục nghiên cứu kết cấu của quả lắc, ngưng kết vô số linh kiện lưu ly, thí nghiệm từng chút một. Hiện tại, thành Huyền Vũ không có khái niệm về thời gian, rất bất tiện nhiều chuyện.
Một bên khác, trong Phủ Thành Chủ thành Tương Lai. A Đát Trúc, Giả Lỗ đứng bên ngoài chính sảnh, xin gặp trưởng lão Phong và trưởng lão Chí. .
- Mời hai vị vào.
Hầu gái sảnh chính đưa tay ra hiệu. A Đát Trúc cất bước đi vào chính sảnh, sau khi rẽ trái thì nhìn thấy hai vị trưởng lão ngồi đối diện nhau, đang nghiên cứu xe đạp. .
- Cấu tạo này thật kỳ quái, làm sao người phát minh xe đạp nghĩ ra được?
Trong mắt Phong Vũ lộ ra sự cuồng nhiệt. Chí Hải cũng tán thán không thôi:
- Để riêng rẽ thì không thấy gì đặc biệt, nhưng sau khi kết hợp tất cả lại với nhau, không cần tinh thạch hung thú, cũng không cần năng lượng mà vẫn có thể chuyển động, cái này thật sự quá lợi hại.
A Đát Trúc và Giả Lỗ bước chân nhẹ hơn, không dám làm phiền hai vị trưởng lão đang thảo luận nghiên cứu.
Phong Vũ đặt dây xích lưu ly xuống, ngước mắt hỏi:
- Lão Chí, ngươi xem hiểu không?
- Ừ, hiểu rồi.
Chí Hải chậm rãi gật đầu. .
- Ta cũng hiểu, nhưng nếu muốn tạo một chiếc giống như vậy, chỉ sợ là hơi khó.
Phong Vũ thở dài nói. Lấy tay nghề chế tạo Linh khí của hai người, mô phỏng một chiếc xe đạp là chuyện không thành vấn đề, nhưng vì bị ảnh hưởng bởi tài liệu, kỹ thuật và các phương diện khác... Cho nên chi phí sẽ rất đắt đỏ. .
- Hai vị trưởng lão.
A Đát Trúc không khỏi mở miệng lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận