Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 441: Người Cuối Cùng Này Là Của Ta

- Không có việc gì, ta rất khỏe mạnh.
Nguyệt Phi Nhan hoạt bát hồn nhiên nói.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lan thở phào, đúng là nhìn con gái không bị làm sao.
- Vất vả cho ngươi rồi.
Mục Lương ngồi ở chủ vị, đưa tay ôn hòa tiếng nói:
- Nhanh ngồi đi.
- Mục Lương, nhiệm vụ mà ngươi giao phó ta đều đã hoàn thành, phòng bán vé cũng đã xây xong...
Nguyệt Phi Nhan vừa nói vừa kéo ghế ra, ngồi xuống.
- Ăn cơm tối đã! Việc này để sau lại nói.
Mục Lương khẽ cười nói.
- Được.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu.
- Thơm quá !
Hi Bối Kỳ nhanh nhẹn đi vào phòng ăn, ngồi ở bên cạnh Mễ Á.
- Chiều nay ngươi đi đâu vậy?
Mễ Á kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Cô vốn muốn tìm cô gái Ma Cà Rồng cùng đi siêu thị, lại nửa ngày không tìm được người, hiện tại tới giờ cơm lại xuất hiện đúng giờ.
- Đến Tiệm Sách ở Phố Buôn Bán.
Hi Bối Kỳ đưa tay cầm một cái bánh bao lên, cắn một ngụm, hơi hí mắt, vẻ mặt hưởng thụ.
- Đến tiệm sách?
Mễ Á chớp chớp đôi mắt màu đỏ tươi, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi đi Tiệm Sách làm gì?
Hi Bối Kỳ giòn giã nói:
- Đọc sách nha.
- ‘Hồng Hoang’ sao?
Mễ Nặc ôn nhu hỏi.
Hi Bối Kỳ phồng cái miệng nhỏ nhắn, mơ hồ không rõ nói:
- Hả? Mễ Nặc ngươi cũng biết?
- Đương nhiên biết, 'Hồng Hoang' là sách mới của Mục Lương viết.
Mễ Nặc khẽ hất hàm tự hào nói.
- Ái chà chà... Là sách của Mục Lương viếtsao?
Hi Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt màu vàng óng, vội vã nghiêng đầu nhìn về phía anh.
- Không phải trên bìa sách có kí tên rồi sao?
Mục Lương cau mày lại.
Bất kể là 'Hỗn Độn' hay 'Hồng Hoang', lúc in, cũng sẽ kí tên Mục Lương ở trên bìa sách.
- Ngạch, ta không có để ý.
Ánh mắt Hi Bối Kỳ né tránh.
Sự chú ý của cô đều đặt trên nội dung, căn bản không xem kỹ bìa sách và trang giới thiệu.
- Muốn đọc sách, không cần phải chạy tới Tiệm Sách, trong thư phòng cũng có.
Mục Lương thấy buồn cười nói.
- Ta đây có thể xem sao?
Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ tỏa sáng lấp lánh.
Anh nhếch miệng lên, gật đầu:
- Đương nhiên có thể.
Cô gái Ma Cà Rồng đã gia nhập thành Huyền Vũ, hoàn toàn có thể coi một quyển sách như phúc lợi cho cô ấy.
- Hì hì... Mục Lương tốt nhất.
Hi Bối Kỳ nhịn không được hưng phấn đứng dậy, vì quá hưng phấn, bánh bao trong miệng rơi trên mặt đất.
- ...
Mễ Á đưa tay nâng trán, tính cách nôn nóng của bạn thân vẫn không thay đổi.
- Ăn cơm tối mà không chờ ta à?
Hồ Tiên thản nhiên đi vào từ bên ngoài, ánh mắt u oán.
- Chị Hồ Tiên, nhanh ngồi đi.
Mễ Nặc hoạt bát cười, đứng dậy tự mình kéo ghế cho Hồ Tiên.
- Không vội, có việc muốn nói với Mục Lương.
Hồ Tiên uyển chuyển bước tới bên cạnh Mục Lương, cúi người ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói.
Hơi thở của cô như hoa lan, kể lại sự tình trên Phố Buôn Bán.
- Ta biết rồi, ăn cơm trước đi.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, hơi ấm bên tai khiến lòng anh có chút xao động.
Nguyệt Thấm Lan hơi hí mắt, đã xảy ra chuyện gì?
Đêm khuya, bên trong Tam Tinh Lâu.
Lan Na đang xếp bằng ngồi ở trên giường thì mở mắt ra, rồi bước xuống giường, mang giày da thú rồi ra khỏi phòng.
Trong hành lang, hai tên thuộc hạ đã đợi được một lúc.
- Đi thôi.
Lan Na thấp giọng hạ lệnh.
Cô thả nhẹ bước chân, đi xuống lầu hai tới phòng tiếp khách ở lầu một.
Sau quầy, Bách Biến Ma Nữ đang chống trán trên mu bàn tay, ngủ gật đi.
- A, ta còn muốn ăn bánh bao thịt...
Cô ấy ngủ mê nói không rõ lời.
Lan Na lặng lẽ nhìn lại, yên tĩnh nhìn chăm chú một hồi, xác định Bách Biến Ma Nữ thật sự đang ngủ thiếp đi.
- Đi.
Cô khoát tay áo, cất bước tiếp tục đi ra ngoài.
Màn đêm bao trùm trên Phố Buôn Bán, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng đã nghỉ ngơi hơn nửa, chỉ có số ít vài con vẫn còn đang tỏa sáng.
Lan Na đứng trong bóng đêm, tránh né nơi có ánh sáng, cẩn thận đứng nửa giờ, quan sát động tĩnh của Phố Buôn Bán.
- Chấp sự đại nhân...
Thuộc hạ dựa vào tường, có chút không nhẫn nại được.
- Hành động.
Lan Na lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, đôi mắt màu vàng óng của cô trở nên đỏ như máu, sau lưng mọc ra một đôi cánh dơi.
Dưới bóng đêm, cô đập cánh bay lên trời, lơ lửng giữa không trung rồi rời khỏi Phố Buôn Bán.
Vù vù !
Hai gã thuộc hạ theo sát ở phía sau, đôi mắt của bọn họ cũng trở nên đỏ như máu, chỉ là cánh nhỏ hơn một chút.
- Cẩn thận một chút.
Vẻ mặt của Lan Na nghiêm túc căn dặn một tiếng.
Thành Huyền Vũ mang đến cho cô cảm giác rất không bình thường, có thể xây thành trì ở sau lưng Man Thú Hoang Cổ, chỉ có kẻ ngu si mới có thể cảm thấy thành Huyền Vũ đơn giản.
- Vâng.
Thuộc hạ vội vã cung kính đáp.
Dưới màn đêm, ba người đập cánh, lướt qua tường thành Úng Thành, bay về hướng phía khu vực ngoại thành.
Ông !
Ngay sau đó, hàng vạn hàng nghìn tinh quang bao phủ hướng thành Huyền Vũ, đây là lần thứ ba Trà Thụ Tinh Thần thi triển Lĩnh Vực Tinh Thần tối nay.
- Nguy rồi!
Lan Na biến sắc.
Ánh sáng xua tan bóng tối, làm cho ba người trên không trung không chỗ che thân.
- Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên dưới mặt đất.
- Cạch cạch !
Âm thanh kích thích của chốt súng vang lên.
Trên mái nhà của tòa nhà nào đó ở ngoại thành, Ngôn Băng giơ súng bắn tỉa, ống súng nhắm ngay ba người trên không trung.
- Pằng !
Khuôn mặt của cô ấy lạnh lùng, trực tiếp bóp cò, tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn trên đường phố ngoại thành.
Không đợi ba người Lan Na kịp phản ứng, viên đạn đã xuyên qua cánh của cô, máu bắn tung tóe trên không trung.
- Pằng !
Ngay sau đó, lại một đường tiếng súng vang lên, cánh bên kia của Lan Na cũng bị viên đạn bắn trúng.
- Trúng rồi.
Đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa sáng lên, phát súng thứ hai bắn ra là thuộc về cô ấy.
- A!
Lan Na kêu lên thảm thiết, trên cánh truyền tới đau nhức kịch liệt, khiến cho cô không cách nào giữ vững cơ thể, xoay tròn rồi rơi xuống mặt đất.
- Chấp sự đại nhân!
Hai thuộc hạ kinh hô thành tiếng, bên trong con mắt màu đỏ ngòm hiện lên vẻ hốt hoảng.
- Pằng !
Tiếng súng vang lên lần nữa, viên đạn phá không mà đến, bắn trúng đùi thuộc hạ, lập tức da tróc thịt bong, máu tươi vẩy xuống.
- A, chân của ta, đau quá...
Thuộc hạ tiếng kêu rên liên hồi.
- Xuống cho ta.
Trên mái nhà, Ngải Lỵ Na lại bóp cò lần nữa.
Lần này, viên đạn xuyên qua cánh của tên thuộc hạ, làm cho hắn rơi từ không trung xuống, ngã trên mặt đất lạnh như băng.
- Người cuối cùng này là của ta.
Ly Nguyệt nhíu lông mày trắng như tuyết, hơi bĩu môi.
Cô gái tóc trắng bóp cò, súng ngắm lay động một chút, viên đạn xuyên qua ngực, bắn trúng tên Ma Cà Rồng cuối cùng ở trên không.
Một súng này trực tiếp trúng đích đầu vai hắn, đau nhức kịch liệt truyền khắp toàn thân, khiến cho sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch.
- Pằng !
Ngôn Băng lại bóp cò bổ thêm một phát súng nữa, bắn trúng cánh Ma Cà Rồng, thành công làm cho hắn rơi từ không trung xuống.
- Súng bắn tỉa thực sự là đồ vật dùng rất tốt.
Ngải Lỵ Na cười ‘Hắc hắc’, đôi mắt màu hồng nhạt tỏa sáng lấp lánh.
Mục Lương đã đoán được có thể tối nay nhóm Ma Cà Rồng này sẽ thăm dò ngoại thành, cho nên anh mới để cho bốn người Ngôn Băng cầm súng bắn tỉa tới coi chừng, thử nghiệm sức mạnh của súng bắn tỉa trong chiến đấu thực tế.
Trong đó có ba khẩu súng bắn tỉa, là do Lê Nhã và Lê Tuyết ngày đêm đẩy nhanh tốc độ làm ra, bốn khẩu đều là linh khí trung cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận