Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1311: Thành Vạn Yêu Đã Không Còn



- Ha ha ha, ta sống sót rồi.

Hắn kích động trọn vài phút, sau đó, cái bụng lại tiếp tục kháng nghị, bắt hắn phải nhìn thẳng vào sự thật, nếu hắn còn tiếp tục chậm trễ, chỉ sợ không chết trong thuỷ triều hư quỷ cũng chết vì đói, nghĩ thôi cũng cảm thấy vô cùng uỷ khuất.

Phong Thanh Lan nhìn quanh bốn phía, muốn tìm xem có thứ gì ăn được hay không.

Chẳng qua hắn tìm đủ một vòng, chỉ thấy một mảnh hoang vu, không có cây xanh cũng không có hung thú. Phong Thanh Lan giật giật khóe miệng đầy lông, nhớ tới thành Vạn Yêu.

Hắn đen mặt, nói thầm một câu:

- Quên đi, cứ trở về trước xem sao, có lẽ sẽ tìm được thức ăn.

Hắn phân rõ phương hướng, kéo thân thể mỏi mệt hướng về thành Vạn Yêu.

Dọc theo đường đi, khuôn mặt hắn càng ngày càng đen, thân thể cũng càng thêm suy yếu, nếu còn tiếp tục không có thức ăn, nước uống, hắn cũng chống đỡ không được bao lâu nữa.

Nửa ngày trôi qua, cuối cùng ở cuối tầm mắt, hắn đã nhìn thấy vài toà mỏ muối của thành Vạn Yêu, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng đồng thời cũng trở nên cảnh giác hơn. Hắn lo lắng bị Áo Cách Tư Cách phát hiện, đến lúc đó kiểu gì cũng diễn ra một hồi ác chiến.

- Không biết thành Vạn Yêu thế nào?

Phong Thanh Lan cười lạnh một tiếng, hắn cất bước đi về phía nơi đó. Đúng như câu vọng sơn bào tử mã, tới khi hắn đến bên ngoài thành, đã là chuyện của ba giờ sau.

(Câu này có nghĩa là đã nhìn thấy ngọn núi đó rồi, nhưng muốn tới nơi cần phải đi một quãng đường rất xa.)

Vù vù hô…

- Đáng chết, ta phải ăn.

Phong Thanh Lan thở hổn hển, thân thể hắn đang run rẩy, càng ngày càng trở nên yếu ớt. Hắn giương mắt nhìn về phía thành Vạn Yêu ở cách đó không xa, trong lúc nhất thời sững sờ.

Nơi cuối tầm mắt, tường thành đã sụp đổ toàn bộ, còn có thể nhìn thấy thi thể ở khắp nơi trên mặt đất, có hư quỷ cũng có con người.

Im lặng, những cái xác hoàn toàn im lặng.

Phong Thanh Lan gắt gao cau mày, lảo đảo đi về phía trước, nhưng cũng không quên cảnh giác nhìn chung quanh. Chờ tới khi hắn bước tới cửa thành, thấy được thân thể quen thuộc, lại lần thứ hai sững sờ.

Trên một mảnh phế tích, Áo Cách Tư Cách đang nằm ngửa mặt lên trời, đôi mắt thú trừng thật lớn, nhưng bên trong đôi mắt đó đã không còn chút sắc thái nào, đúng là bộ dáng chết không nhắm mắt.

Bộ lông trắng trên người Áo Cách Tư Cách đã bị nhuộm thành màu đen, trên người hắn vẫn còn có nhiều chỗ dính vết thương trí mệnh, một bên cánh tay không còn nguyên vẹn.

- Đã chết?

Phong Thanh Lan cau mày, thật cẩn thận tới gần thi thể Áo Cách Tư Cách, nhịn không được nhấc chân đạp một cái.

Phanh! Không có phản ứng, thi thể vẫn nằm im lặng.

Yết hầu Phong Thanh Lan giật giật, không biết vì sao trong lòng hắn bỗng nảy lên một chút bi thương.

Hắn trong lòng vừa động, đôi mắt thú nheo lại, nghĩ đến những suy đoán trước kia về Áo Cách Tư Cách, không biết hiện tại đối phương có sống lại được không?

- Hừ, sống lại thì sao chứ?

Phong Thanh Lan hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh.

Hắn đưa mắt nhìn thật sao vào thi thể Áo Cách Tư Cách, cuối cùng mới cất bước đi vào bên trong thành.

Chung quanh vẫn im lặng như trước, nơi nơi đều là thi thể, còn có nhiều toà nhà đổ nát, mặt đất hoàn toàn bị máu hư quỷ nhuộm đen.

- Chết hết rồi ư?

Phong Thanh Lan khẽ nhếch miệng, ngửi được hương vị gay mũi khiến kẻ khác ghê tởm, nên vội vàng ngừng thở.

Hắn đi vào đường chính ngày xưa, nhưng hiện tại nơi đây chỉ còn là một đống hỗn độn, giống hệt địa ngục.

Hắn thấy rất nhiều thi thể cháy đen, đại bộ phận đều là hư quỷ, hương vị gay mũi kia cũng xuất phát từ trên người bọn nó.

Phong Thanh Lan lại đi thêm một đoạn nữa, tới đây hắn tiếp tục ngừng lại lần thứ hai.

- Người quen cũ, chết thật thảm.

Yết hầu hắn giật giật, ở cuối phố có một đống thi thể, một cái trong đó chính là hầu gia Viêm Tượng.

Cái chết của Viêm Tượng còn thê thảm hơn Áo Cách Tư Cách, cái mũi dài của hắn đã biến mất, miệng vết thương có trạng thái y như đã bị thứ gì đó một ngụm cắn đứt.

Cặp ngà voi hắn từng kiêu ngạo cũng bị chặt đứt, lỗ tai xác xơ không chịu nổi. Nhưng chuyện khiến Phong Thanh Lan trầm mặc, chính là nửa người của Viêm Tượng cũng không thấy đâu.

-...

Phong Thanh Lan nhìn chung quanh một vòng, nhưng không tìm được nửa người bên dưới của Viêm Tượng chỉ nhìn thấy một mớ nội tạng đã bị gió thổi khô.

- Thật đáng thương...

Hắn cười một tiếng, nhưng trên mặt chẳng có chút vui vẻ nào. Viêm Tượng đã chết, hắn không cách nào vui vẻ được, có loại cảm giác thỏ chết, cáo bi thương.

Phong Thanh Lan đứng nơi đó chứng nửa giờ, ánh sáng trong mắt càng ảm đảm, hắn biết thành Vạn Yêu xong rồi.

- Người nào rồi cũng phải chết thôi.

Hắn thở sâu một hơi, sau đó xoay người bước vào nội thành.

Tường thành của nội thành không bị sập, nhưng nhìn vào bên trong cửa thành mở toang kia, cũng là cảnh thi thể nằm khắp nơi.

Phong Thanh Lan bước vào nội thành, muốn nhìn một chút xem có tìm được đồ ăn hay không.

Vừa bước vào nội thành, lỗ tai hắn động vài cái, đã nghe được thanh âm gì đó.

- Là ai ở bên trong?

Phong Thanh Lan lạnh giọng mở miệng rồi ngừng chân lại.

Nội thành trở lại vẻ tĩnh mịch vừa rồi, sau đó mới vang lên một âm thanh không xác định:

- Đây là... Âm thanh của hầu gia Phong Thanh Lan?

- Ngươi quen ta?

Phong Thanh Lan nheo đôi mắt thú.

- Thật sự là hầu gia Phong Thanh Lan, thật tốt quá.

Âm thanh kích động truyền đến, có mười mấy người từ trong phế tích đi ra, kích động nhìn Phong Thanh Lan.

Phong Thanh Lan đánh giá mười mấy người còn sót lại này, có mấy người khá quen thuộc, chính là thủ hạ của Viêm Tượng.

Hắn trầm giọng hỏi:

- Các ngươi sống sót như thế nào?

- Nhà ta có một hầm ngầm, chúng ta tránh ở bên trong mới sống sót.

Một người đàn ông giải thích.

Phong Thanh Lan trầm mặc một chút, lại hỏi:

- Có đồ ăn không?

- Có, có mấy miếng thịt.

Người đàn ông do dự một chút, nhưng vẫn lấy từ trong da thú trên người ra một miếng thịt khô. Đây là đồ bọn họ vừa tìm được trong thành, còn chưa kịp ăn.

Phong Thanh Lan hếch cằm, dùng giọng không cho phép người ta từ chối nói:

- Cho ta.

- …Được.

Yết hầu người đàn ông nọ giật giật, nhưng hắn không dám từ chối.

Hắn nhìn ra hiện tại Phong Thanh Lan đang rất suy yếu, nhưng đối phương vẫn còn khả năng nhẹ nhàng chụp một cái cũng đủ giết chết hắn, dù sao bản thân hắn chỉ có thực lực cấp ba, những người khác còn không bằng hắn.

Sau khi Phong Thanh Lan bắt được thịt khô, cũng không còn duy trì hình tượng, há mồm to cắn xé nhai nuốt.

- Hầu gia Phong Thanh Lan, thành Vạn Yêu còn xây dựng lại được không?

Người đàn ông nhịn không được hỏi.

Phong Thanh Lan ngừng động tác nhai nuốt một chút, khàn giọng nói:

- Không thể nào.

- Này…!

Người đàn ông há miệng thở dốc.

Phong Thanh Lan lạnh lùng liếc người đàn ông một cái, giải thích:

- Mặt đất đã bị máu hư quỷ ô nhiễm, nếu còn tiếp tục ở lại nơi này, sớm hay muộn cũng sẽ bị cảm nhiễm.

- Vậy phải nhanh chóng rời đi.

Người đàn ông biến sắc, chỉ hận không thể nhảy cao ba mét, tránh cho tiếp xúc với máu hư quỷ đang nhiễm đầy mặt đất.

-...

Khóe mắt Phong Thanh Lan giật giật, hắn xoay người đi ra bên ngoài.

- Hầu gia Phong Thanh Lan, từ từ chờ chúng ta.

Người đàn ông gấp giọng hô, vội vàng đuổi theo.

Phong Thanh Lan coi như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cất bước đi về phía trước, không quan tâm tới những cái đuôi phía sau.

………..

Bạn cần đăng nhập để bình luận