Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 684: Chúng Ta Gia Nhập Thành Huyền Vũ

Mười mét… Bốn mươi mét …. Ba trăm mét …..

Không chỉ có ngọn núi sập xuống, còn cả không gian ngầm bên dưới cũng theo đó mà bị đè bẹp. Đồng thời dưới áp lực đè xuống từ trên cao, đất càng lèn càng chặt.

- Thành Sơn … mất rồi.!

Cầm Vũ khẽ nhếch đôi môi trắng bệch, thấp giọng rên rỉ.

Thành phố ngầm có từ xa xưa, tới đây chính thức biến mất.

- Từ nay về sau chúng ta nên đi đâu đây?

Đại An Ti có chút thẫn thờ như mất cả hồn vía, nơi cô đã trải qua từng ấy năm cuộc đời, bây giờ đã hoàn toàn trở thành con số 0 tròn trĩnh.

Hộ vệ trưởng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Cầm Vũ nói:

- Thành chủ đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Ta cũng không biết.

Cầm Vũ thở dài, giống như trong nháy mắt già đi vài tuổi.

Dân chúng Thành Sơn cũng không hề nói lời nào chỉ lăng lặng nhìn ngọn núi dần dần sập xuống.

Mục Lương ý niệm vừa động, ngọn núi lớn trước mặt liền biến đổi hình dạng, từ hình con thoi chuyển thành hình chữ thập. Nhìn từ xa, trông nó giống hệt một tấm mộ bia khổng lồ.

- Tiếp tục nén xuống.

Mục Lương thầm hạ lệnh.

Grào ooooo……

Rùa Đen ngửa mặt lên trời gào rống, tấm bia đá lại lần nữa được nén xuống, độ cao từ ban đầu là hai nghìn mét dần biến thành còn một nghìn mét.

Oanh!!!

Sau một tiếng nổ lớn, tấm bia đá bỗng đứng im.

Đây là cực hạn mà Mục Lương và Tiểu Huyền Vũ có thể làm được.

Mục Lương bước tới trước tấm mộ bia, nâng tay lên, gõ nhẹ vào nó, phát ra một thanh âm trầm thấp nặng nề.

Vốn dĩ đất cát rời rạc, trải qua đè nén đã trở nên cứng rắn như đá.

- Chắc có thể nhốt được chúng.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

Anh cảm nhận được không gian ngầm trong núi đã bị bùn đất lấp đầy rồi bị áp súc tới cực hạn.

-Cái này … Như này cũng quá khủng bố rồi.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tấm bia đá nhân tạo trước mắt.

- Mục Lương, như vậy là ổn rồi sao?

Nguyệt Phi Nhan chầm chậm chạy tới gần, đưa tay sờ lên tấm bia đá.

- Ừm.

Anh phun ra một ngụm khí, lúc này, toàn thân đều cảm nhận được sự mệt mỏi bao vây.

- Ngươi thật lợi hại.

Nguyệt Thấm Lan thu lại ánh mắt ngạc nhiên, vội vàng đi lên, tự nhiên đưa tay ra đỡ lấy anh.

- Dĩ nhiên.

Mục Lương cười nhẹ.

Tấm bia đá nhân tạo này xem như một tác phẩm thú vị của anh đi.

- Mục Lương, ngươi không sao chứ?

Ly Nguyệt cùng Hi Bối Kỳ cùng nhau đi tới.

Mục Lương xua tay ôn hoàn nói:

- Ta không sao, không cần lo lắng.

- Ngài Mục Lương, như vậy là Hư Quỷ không thể thoát ra được phải không?

Cầm Vũ cất giọng run rẩy hỏi.

- Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chúng sẽ không ra được nữa.

Mục Lương bình tĩnh trả lời.

- Thật tốt quá.

Đại An Ti thở ra một hơi thật dài, cả người an tĩnh xuống.

Cầm Vũ ngước mắt nhìn tấm bia đá xa lạ phía trước, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc không thốt nên lời.

- Đại nhân, chúng ta….

Đại An Ti vô cùng vui sướng sau khi sống sót khỏi tai nạn.

- Ừm.

Cầm Vũ quay sang nhìn về phía Mục Lương, nâng tay lên chỉ vào túi da thú bên hông rồi nói:

- Ngài Mục Lương, đây là tất cả tinh hạch hung thú của Thành Sơn.

- Thấm Lan, ngươi nhận lấy đi.

Con ngươi đen nháy trong mắt anh sáng lên.

Túi da thú rất lớn, nghĩa là số lượng tinh hạch hung thú trong đó cũng không nhỏ.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã lên tiếng.

Cô nghiêng đầu nhìn A Thanh, người kia liền hiểu ý, mang theo hai hộ vệ khu Trung Ương tiến lên phía trước, thu lại toàn bộ túi da thú.

Cầm Vũ cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Chuyện đã xong, Nnài Mục Lương phải chăng là muốn rời đi?

- Đúng vậy, ta phải rời đi thôi.

Anh bình tĩnh gật đầu, sau đó lại nói:

- Các ngươi là muốn tiếp tục ở lại chỗ này sao?

- Chúng ta còn chưa biết nên làm gì.

Đáy mắt Cầm Vũ hiện lên tia sầu não. Cô quay đầu lại nhìn dân chúng còn sống sót, tiếp theo, chúng ta phải đi đâu đây?

- Tới Thành Huyền Vũ đi.

Mục Lương trầm giọng nói.

- Đi Thành Huyền Vũ ư?

Cầm Vũ ngạc nhiên hỏi lại.

- Đúng vậy, ta có thể cung cấp cho các ngươi phòng ở miễn phí, cũng như nước sạch không giới hạn.

Anh mỉm cười rồi nói:

- Nhưng về đồ ăn mà nói, cần các ngươi tự mình đi làm việc kiếm đồng Huyền Vũ để mua.

- Phòng ở miễn phí còn cũng cấp nước sạch ư…?

Cầm Vũ lộ vẻ nghi hoặc, thật sự có chuyện tốt như vậy?

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:

- Dù sao thì hiện giờ các ngươi cũng không có nhà để về, vì sao không thử tới Thành Huyền Vũ nhìn?

- Thành chủ đại nhân, hoàn cảnh sống ở Thành Huyền Vũ … thực sự rất tốt.

Đại An Ti thấp giọng nói.

- Hiện tại, nước sạch và thức ăn các ngươi đều không có, càng không có nơi để sống…

Nguyệt Thấm Lan đưa mắt nhìn quanh một vòng, buồn bã nói:

- Lại thêm nhiều người bị thương như vậy, bọn họ cần nơi để dưỡng thương.

Cầm Vũ cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình chăm chú, cô quay đầu nhìn lại, là những người bị thương đang chờ đợi quyết định của cô.

- Đến Thành Huyền Vũ rồi ta tin chắc các ngươi sẽ không muốn rời đi đâu.

Hồ Tiên che miệng cười quyến rũ.

Đại An Ti ngẫm nghĩ một hồi liền thấp giọng khuyên bảo:

- Đại nhân Cầm Vũ, chúng ta có thể tạm thời ở Thành Huyền Vũ, chuyện về sau nên đi đâu cứ để qua đoạn thời gian này rồi tính.

Trong lòng Cầm Vũ rối bời, nếu như cô gia nhập Thành Huyền Vũ, vậy thân phận sẽ thay đổi, không còn là Thành chủ đại nhân cao cao tại thượng nữa. Nghĩ đến đây, cô không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, làm thành chủ thật sự rất mệt mỏi.

Mục Lương lên tiếng nhắc nhở:

- Còn hơn sáu tháng nữa, thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ sẽ bùng phát, các ngươi không đủ thời gian để xây dựng một toà thành mới.

Lời anh nói như viên đá ném xuống phá tan sự do dự trong lòng Cầm Vũ.

Bả vai cô thôi run rẩy, những chấp niệm chợt tan biến hết đi. Đúng vậy, chỉ một đợt tập kích của Hư Quỷ từ Giếng Thánh đã khiến cho cô suýt chút nữa là chết đi, càng đừng nói tới Huyết Nguyệt Hư Quỷ.

- Được.

Cầm Vũ nhìn về phía anh, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Chúng ta gia nhập thành Huyền Vũ.

Mục Lương khẽ nâng khoé môi, giọng chắc như đinh đóng cột nói:

- Ngươi sẽ không hối hận về quyết định này.

- Hy vọng là như thế.

Cầm Vũ miễn cưỡng nở nụ cười.

Mục Lương ngẩng đầu, quét mắt về phía đám người Thành Phòng Quân, hạ lệnh:

- Trở về thành.

- Tuân lệnh. Trở về thành.

Vệ Cảnh cùng Tán Viêm cao giọng truyền lệnh.

Rầm rập… rầm rập …

Thành Phòng Quân đều bước tiến lên, hướng về phía Tiểu Huyền Vũ.

Cầm Vũ quay đầu nhìn về phía tấm bia đá khổng lồ, hiện vật cuối cùng của Thành Sơn, nhìn chăm chú hồi lâu.

- Thành chủ đại nhân…

Đại An Ti cao giọng hô một tiếng.

- Đi thôi.

Cầm Vũ thu hồi ánh mắt, đáy lòng không khỏi có chút bi thương.

Tuy rằng Đại An Ti không muốn rời đi nhưng cô ấy cũng không hề muốn ở lại thành Sơn hoang vu buồn tẻ này, đấy là chưa nói đến vô số Hư Quỷ vẫn còn tồn tại dưới lòng đất.

Nguyệt Thấm Lan nhìn vào Cầm Vũ, lại nhìn sang phía Mục Lương nói:

- Mục Lương, người phụ nữ kia là cao thủ cấp tám đó.

- Ừ, là cấp 8 trung cấp.

Anh ôn hoà nói.

- Cấp 8 trung cấp sao ….? Năng lực thức tỉnh của cô ấy là điện, cho nên so với cao thủ cấp 8 bình thường mạnh hơn rất nhiều.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc phân tích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận