Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 692: Khoảng Cách Đạt Tới Mục Tiêu Chỉ Còn Lại Một Nửa

Anh chạm tay vào tinh thạch, âm thầm ra lệnh:

- Hệ thống, chuyển hóa tinh thạch hung thú thành điểm tiến hóa.

- Keng! Chuyển hóa thành công.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái đuôi hồ ly, tinh thạch hung thú lập tức biến mất, chỉ còn lại hai chiếc túi da trống rỗng.

Mục Lương quay người ngồi xuống ghế dựa, hơi chuyển động suy nghĩ, mở giao diện thuộc tính bốn chiều của mình.

Thuần dưỡng sư: Mục Lương.

Thể lực: 871.2

Tốc độ: 859.3

Sức mạnh: 832.6

Tinh thần: 872.5

Tuổi thọ: 24 tuổi /7590 năm

Điểm thuần dưỡng: 1830

Điểm tiến hóa: 498,512,893,000

...... Xem thêm......

Khi anh nhìn thấy một chuỗi chín con số, tim lập tức đập nhanh hơn hai nhịp.

Gần năm tỷ điểm tiến hóa, khoảng cách đạt tới mục tiêu mười tỷ điểm tiến hóa chỉ còn lại một nửa.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, thu hồi giao diện thuộc tính bốn chiều, âm thầm cảm thán một tiếng:

- Cuối cùng cũng hoàn thành một nửa mục tiêu.

Hồ Tiên khoát tay lên vai của Mục Lương, quyến rũ cười nói:

- Nhìn ngươi rất là vui vẻ.

- Đúng vậy.

Mục Lương cười một tiếng, vươn tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô gái đuôi hồ ly, đặt cô ngồi trên đùi mình.

- Cơ thể ngươi thế nào rồi?

Hồ Tiên nhẹ nhàng chọc chóp mũi của anh.

- Khôi phục rất tốt.

Mục Lương cong môi cười, đôi mắt đen thâm thúy lúc sáng lúc tối.

Cộc cộc cộc......

Cửa thư phòng lại bị gõ vang lần nữa, cái này khiến cho động tác kế tiếp của Mục Lương dừng lại.

- A......

Đôi mắt của Hồ Tiên lộ ra ý cười, cô xoay người rời khỏi anh, ngồi lên một bên ghế, toàn bộ động tác rất là lưu loát.

Cót két......

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh đi tới.

- Hồ Tiên cũng ở đây à.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã chào hỏi.

Hồ Tiên giơ túi da thú bằng một ngón tay, quyến rũ nói:

- Ta đến đưa tinh thạch cho Mục Lương.

Nguyệt Thấm Lan khẽ cười, đi tới bên còn lại của anh.

- Chuyện gì vậy?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

- Dân chúng thành Sơn đã được thu xếp ổn thỏa, tổng cộng có 4318 người, trong đó có gần hai trăm người bị thương.

Nguyệt Thấm Lan đưa văn kiện trong tay cho anh.

- Người thương tật có tới gần hai trăm người?

Mục Lương nhướng mày, số lượng này không thấp.

- Đúng vậy, phần đông là tay chân bị mất hoặc gãy.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp.

Đối với tình cảnh như ở thành Sơn vừa rồi, có lẽ tay chân bị tật còn có đường sống.

Nếu như mất một nửa cơ thể, như vậy chỉ có chết.

- Mục Lương, còn có người bị Hư Quỷ cắn, bị cảm nhiễm.

Nguyệt Thấm Lan nói thêm một câu, khuôn mặt cô hiện lên sự nghiêm túc

- Hư Quỷ Cảm Nhiễm?

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái ưu nhã.

Nguyệt Thấm Lan đáp:

- Đúng vậy, thống kê sơ lược thì số người khoảng hai trăm.

Mục Lương nhớ tới cái gì, trầm giọng hỏi:

- Thành Phòng Quân thì sao?

Trong lần luyện binh này, có không ít người của Thành Phòng Quân bị thương, rất có thể sẽ bị lây nhiễm ‘Hư Quỷ Cảm Nhiễm ’.

Nguyệt Thấm Lan nói khẽ:

- Ta đã phân phó cho đám người Vệ Cảnh tiến hành kiểm tra, chắc không lâu nữa sẽ có kết quả thống kê.

- Rất tốt.

Mục Lương giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Anh chỉ hi vọng người bị lây nhiễm không quá nhiều, nếu không Nước Mắt Thiên Sứ không đủ để cung ứng.

Hồ Tiên đứng lên, ngón trỏ và ngón giữa chạm vào huyệt Thái Dương của anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

Nguyệt Thấm Lan liếc Hồ Tiên một cái, quay đầu hô một tiếng:

- Tiểu Phù, đưa trà vào đây.

Một lát sau, Ba Phù bưng khay đi vào, đặt trà nóng lên bàn.

Nguyệt Thấm Lan đưa ly trà nóng cho anh, hỏi:

- Thành Sơn đã biến mất, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?

Mục Lương nhấp một ngụm trà nóng, cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn chút ít, hắn vỗ nhẹ vào tay của cô gái đuôi hồ ly, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Trước mắt thì chúng ta sẽ dừng lại ở đây hai ngày.

Dừng lại hai ngày, hy vọng có thể bắt được Vũ Điền và Vũ Mộng, đồng thời cũng có thời gian để quan sát tình huống của Hư Quỷ.

- Vậy sau hai ngày thì sao?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi.

Đáy mắt của Mục Lương thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhàn nhạt nói:

- Nếu như chưa bắt được Vũ Điền và Vũ Mộng, hai ngày sau xuất phát đi thành Ngự Thổ.

Hòa thượng chạy được nhưng miếu đứng yên, nếu không bắt được Vũ Mộng và Vũ Điền, vậy thì đến thẳng thành Ngự Thổ.

Dám trộm đồ ngay dưới mí mắt của anh, có trốn xa tới đâu anh cũng sẽ lùng giết cho bằng được.

- Lấy tốc độ của Tiểu Huyền Vũ, từ thành Sơn đến thành Ngự Thổ phải mất khoảng mười lăm ngày.

Nguyệt Thấm Lan thanh nhã nói.

Mục Lương mỉm cười đáp:

- Vấn đề này không lớn, ngươi tra xem ven đường có tòa thành nào khác hay không, nếu có thì chúng ta dừng lại mấy ngày làm giao dịch.

- Ta sẽ cho người đi thăm dò.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

- Ừ.

Mục Lương hàm hồ đáp.

A ha ~~

Anh ngáp một cái, lắc lắc cổ.

- Mệt rồi à?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

Hồ Tiên cũng dịu dàng nói:

- Ngươi ngủ một lúc đi.

- Được rồi, có việc gì thì gọi ta.

Mục Lương lại ngáp một cái.

Hôm nay, anh tiêu hao năng lượng quá nhiều để đối phó Hư Quỷ trong lòng đất, khó tránh khỏi mệt mỏi một chút.

- Tốt.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Mục Lương đứng lên đi vào phòng nghỉ bên cạnh thư phòng.

Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng rời đi thư phòng, trước khi đi còn khép cửa lại.

- Kế tiếp ngươi muốn làm gì?

Nguyệt Thấm Lan quay đầu thuận miệng hỏi người bên cạnh.

- Trở về Phố Buôn Bán.

Hồ Tiên quyến rũ đáp.

Cô hỏi ngược lại:

- Ngươi thì sao?

- Ta muốn tới Cục Quản Lý, có rất nhiều việc phải làm, đi trước đây.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nở nụ cười, cất bước rời đi.

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên lấp lóe, quay người trở về thư phòng.

.........

Khu Trung Ương, nơi dừng chân của nhân viên nghiên cứu thực vật xanh.

Cộc cộc cộc......

Mễ Á gõ cửa liên tục.

- Ai vậy?

Một giọng nam vang lên, ngay sau đó cửa gỗ bị mở ra.

- A, tiểu thư Mễ Á!

Nhân viên nghiên cứu nhận ra cô gái tai mèo, lập tức sửa đổi giọng điệu, hòa ái hỏi:

- Tiểu thư Mễ Á đến tìm Tam trưởng lão sao?

- Ừ, Tam trưởng lão đâu rồi?

Đôi mắt đỏ của Mễ Á nhìn phía sau lưng nhân viên nghiên cứu.

Nhân viên này nghiêng người tránh sang một bên, đưa tay ra hiệu nói:

- Tam trưởng lão đang ở trong phòng, ngươi vào tìm cô ấy đi.

Mễ Á không nói hai lời, vội vã chạy vào trong viện.

Cót két......

Cửa phòng được mở ra, Bối Nhĩ Liên mặc áo vải màu xanh nhạt bước ra.

Đây là trang phục cô ấy mua ở Siêu Thị Huyền Vũ, vừa mặc đã thích không buông tay, mặc áo này thoải mái hơn mặc áo da thú rất nhiều.

- Mễ Á, có chuyện gì mà vội vàng như vậy?

Bối Nhĩ Liên khẽ nhíu mày hỏi.

- Sư phụ, Hư Quỷ xuất hiện.

Mễ Á nghiêm túc trả lời.

- Cái gì?

Trong mắt của Bối Nhĩ Liên lập tức phóng đại.

Mễ Á nghiêm túc nói:

- Trong thành Sơn xuất hiện rất nhiều Hư Quỷ, nhưng đã bị Mục Lương trấn áp.

- Vào trong rồi nói.

Bối Nhĩ Liên quay người bước nhanh vào phòng.

Mễ Á đi theo, sau đó trở tay đóng cửa phòng.

- Chuyện gì đã xảy ra, ngươi mau kể từ đầu tới đuôi!

Bối Nhĩ Liên sốt ruột hỏi.

- Nghe Tiểu Nặc nói, thành Sơn.......

Mễ Á kể lại câu chuyện mình đã nghe được.

- Thì ra vài tiếng vang ta nghe được hôm nay đều vì chuyện này......

Bối Nhĩ Liên chợt hiểu ra, đồng thời trong lòng lại trầm xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận