Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1271: Chỉ Có Vậy Mà Các Ngươi Đã Chật Vật Tới Nhường Này?



- Khụ khụ, tốc độ thật nhanh!

Hạ Khoa Phu phun ra một búng máu tươi, sắc mặt của lão trở nên tái nhợt. Lão vội vàng vỗ cánh khống chế thân hình, mới không bị rơi vào bên trong đàn hư quỷ.

Khặc khặc khặc...

Hư quỷ cấp chín lại đuổi theo, thân hình của nó cao mười mét mang đến cảm giác áp bách rất mạnh, từ đáy lòng Hạ Khoa Phu sinh ra cảm giác vô lực.

- A....

Lão cắn răng giương đao phản kháng, nhưng... Kết cục vẫn thê thảm như trước, bị một quyền của hư quỷ cấp chín trực tiếp đánh rơi trên mặt đất.

Phanh!! Tro bụi bay lên, Hạ Khoa Phu nằm dưới hố sâu một mét, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi, ngũ tạng lục phủ đều lệch vị trí.

Lão muốn đứng dậy phản kháng, nhưng lòng có dư mà lực không đủ, thân thể của lão căn bản không nghe theo ý muốn của lão.

- Khụ khụ...

Hạ Khoa Phu tâm như tro tàn, nếu lão không ngăn được hư quỷ cấp chín, vậy căn cứ trung chuyển sẽ…

Bên trong căn cứ trung chuyển, Hạ Nạp Ân và Hạ La Thái lo lắng vạn phần, nhưng bão cát bên ngoài lá chắn ngọc lưu ly quá lớn, hai người thấy không rõ tình huống.

- Không biết cha thế nào rồi?

Hạ La Thái lo lắng nói.

Hạ Nạp Ân khẽ cắn môi, nghiêng đầu dặn dò:

- Em, ngươi thủ ở chỗ này, ta đi giúp cha.

- Ta cũng đi!

Hạ La Thái không chút do dự lên tiếng.

Hạ Nạp Ân dùng sức gật đầu:

- Đi.

Hai người sải bước đi ra bên ngoài, cửa lớn của căn cứ lần thứ hai chậm rãi mở ra.

Chờ tới khi bọn họ rời khỏi căn cứ trung chuyển, hư quỷ cấp thấp lập tức ập đến, như không muốn sống lao tới công kích hai người.

- Đáng chết, số lượng hư quỷ quá nhiều.

Sắc mặt Hạ Nạp Ân đại biến, hắn không ngừng ra tay đánh chết hư quỷ cấp thấp. Hai anh em bị hư quỷ cấp thấp bao quanh, căn bản không có cơ hội di động về phía trước.

Khặc khặc khặc...

Càng ngày càng nhiều hư quỷ vọt tới, sắp bao phủ hố sâu có Hạ Khoa Phu.

Hạ Khoa Phu cười thảm một tiếng, lão sẽ chết sao?

Trong nháy mắt này, lão lại cảm thấy may mắn, con gái mình đang ở thành Huyền Vũ, ít nhất nhà họ Hạ vẫn còn huyết mạch lưu lại trên đời. Lão nhắm lại hai mắt màu đỏ, chờ đợi tử vong ập đến.

- Chỉ có vậy mà các ngươi đã chật vật tới nhường này?

Âm thanh bình tĩnh vang lên, át cả tiếng bão cát gào thét. Hạ Khoa Phu ngạc nhiên mở hai mắt, lại cảm nhận được hàn khí làm lão run sợ.

Vù vù hô...

Tiếp theo từ trong không trung xuất hiện từng bông từng bông hoa tuyết, bão cát chung quanh căn cứ trung chuyển đã ngừng, một dòng nước lạnh bao phủ tất cả hư quỷ.

Trong không trung, sắc mặt của phân thân Mục Lương đờ đẫn, nhìn chăm chú vào đàn hư quỷ dưới chân. Hắn thi triển điều khiển nguyên tố băng, dòng nước lạnh bao phủ tất cả hư quỷ.

Răng rắc…

Âm Thanh băng nứt vang lên, từng mảng từng mảng hư quỷ bị đông lại thành tượng băng, sinh mệnh của chúng từ từ trôi đi.

- Khụ khụ, đại nhân Mục Lương...

Thân thể của Hạ Khoa Phu hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Mục Lương đến đây, cũng có nghĩa căn cứ trung chuyển đã an toàn.

- Đại nhân!

Hạ Nạp Ân và Hạ La Thái lộ ra vẻ mặt vui mừng, dây thần kinh căng thẳng nãy giờ đã được buông lỏng. Phân thân của Mục Lương từ trên trời giáng xuống, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Khoa Phu đang cực kỳ chật vật.

- Cha!

Hạ Nạp Ân và Hạ La Thái sải bước xông lên phía trước, hai người quỳ sát bên cạnh Hạ Khoa Phu, bởi vì bi thương mà cả người run rẩy. Yết hầu Hạ Khoa Phu giật giật, âm thanh vừa khàn vừa suy yếu:

- Nếu ta không qua được...Các ngươi phải chăm sóc cho Lạc Nhi.

- Cha, kiên trì thêm chút nữa, ta đi lấy bí dược chữa thương.

Hạ La Thái đỏ hồng hai mắt, rồi lập tức đứng dậy vội vã chạy tới căn cứ trung chuyển.

- Tránh ra.

Mộc Phân Thân liếc mắt nhìn Hạ Nạp Ân.

Hạ Nạp Ân trong lòng vừa động, vội vàng đứng dậy tránh ra vị trí, trong mắt hắn đầy mong chờ nhìn mộc phân thân của Mục Lương. Mộc Phân Thân đi về phía trước vài bước, rồi nâng năm ngón tay lên, thân thể Hạ Khoa Phu lập tức lơ lửng trong không trung.

Hắn giơ tay, từ đầu ngón tay ngưng tụ ra Nước Mắt Thiên Sứ trong suốt, nhỏ vào khoang miệng tràn đầy máu tươi của Hạ Khoa Phu.

Ông...

Động tác trên tay phân thân Mục Lương không ngừng, lần thứ hai ngưng tụ ra nguyên tố sinh mệnh, bao trùm trên thân thể Hạ Khoa Phu. Khí tức sinh mệnh nồng đậm khuếch tán ra ngoài, thân thể Hạ Nạp Ân run nhè nhẹ, lão cảm giác cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Thương tích trên người Hạ Khoa Phu lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu khép lại. Hạ Nạp Ân trừng lớn hai tròng mắt, hắn nhìn tới ngừng thở, trong lòng kích động vô cùng.

Năm phút đồng hồ sau.

Nguyên tố sinh mệnh trên người Hạ Khoa Phu đã bị lão hoàn toàn hấp thu, nội thương đã dưới sự trợ giúp của Nước Mắt Thiên Sứ, đã khôi phục được tám phần.

Phân thân Mục Lương buông tay, lạnh nhạt nói:

- Tốt lắm, không chết được.

- Cha, thật tốt quá!

Hạ Nạp Ân quá vui sướng mà bật khóc.

- Cám ơn thành chủ đại nhân.

Sắc mặt Hạ Khoa Phu cực kỳ phức tạp, lão cung kính xoay người hành lễ.

- Ừm.

Mộc Phân Thân gật đầu.

Hắn không phải bản thể, cảm xúc dao động cơ hồ bằng không, đây cũng là khuyết điểm của Mộc Phân Thân.

Khi Hạ Khoa Phu đứng lên, nhìn quanh một vòng, lọt vào trong tầm mắt lão là một đám tượng băng trông rất sống động.

Con ngươi của lão mở to, lão thấy hư quỷ cấp chín, tồn tại chỉ dùng một kích cũng có thể đánh lão thành trọng thương, lúc này đang bị đóng băng.

- Đại nhân, những con hư quỷ này...

Lão khàn giọng hỏi.

- Đều đã chết.

Mộc Phân Thân thuận miệng lên tiếng đáp.

Hắn nhìn về phía lá chắn ngọc lưu ly đã có vết rách, thân thể bay lên trời, tới phía trước lá chắn ngọc lưu ly, rồi đặt tay lên đó.

Ông...

Hắn thi triển năng lực, bắt đầu gia cố lá chắn ngọc lưu ly.

Chỉ trong nháy mắt, vết rách bên trên đã biến mất không thấy, độ dày của lá chắn lại được tăng cường tới hai mét. Sau khi trải qua vài lần áp súc, độ cứng của lá chắn ngọc lưu ly đã tăng gấp đôi.

Mộc Phân Thân nhẹ giọng nói nhỏ:

- Chắc có thể thừa nhận công kích của hư quỷ cấp chín...

Lần này, hắn đến rừng Vạn Khô, chủ yếu vì bắt Thú Sương Mù, không nghĩ tới lại gặp được hư quỷ đang công kích căn cứ trung chuyển.

Đạp đạp đạp...... Hạ La Thái vội vã chạy đến, trong tay hắn còn cầm bí dược chữa thương, nhưng khi tới nơi lại thấy cha hắn đang đứng bình yên tại chỗ, trong lúc nhất thời hắn trở nên sững sờ.

Chốc lát sau, khi phục hồi lại tinh thần, hắn kích động hỏi:

- Cha, ngươi không sao ư?

- May mắn nhờ đại nhân cứu.

Hạ Khoa Phu lộ ra vẻ mặt thổn thức.

- Đại nhân, rất cảm ơnn ngươi.

Hạ La Thái kích động quỳ rạp trên mặt đất, hắn đang chuẩn bị dập đầu với Mục Lương.

-....

Mộc Phân Thân giật giật khóe miệng, hắn vung tay lên, để cho Hạ La Thái đứng dậy, bình tĩnh nói:

- Các ngươi tiếp tục thủ hộ căn cứ trung chuyển, ta đi bắt Thú Sương Mù.

- Thú Sương Mù!

Hạ La Thái sửng sốt một chút, rồi thốt ra:

- Ta có một con.

………….

- Ngươi có?

Động tác xoay người của Mộc Phân Thân ngừng lại một chút, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào Hạ La Thái.

Hạ La Thái gật đầu, giải thích:

- Đúng vậy, vừa tháng trước, ta có giao dịch với một vị thương nhân hành hoang, từ gian hàng của hắn ta thấy một con Thú Sương Mù. Vì nó thực đáng yêu, cho nên ta muốn thuần hoá nó làm quà sinh nhật cho em gái.

- Ở đâu?

Phân thân Mục Lương hỏi.

- Ngay ở bên trong căn cứ trung chuyển, mời đại nhân đi theo ta.

Hạ La Thái cung kính nói.

- Đi thôi.

Mộc Phân Thân gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận