Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2032: Chỉ Có Hai Ngày? Như Vậy Quá Ngắn Rồi



- Ông ~~~

Trên hoang mạc vô tận, phi thuyền vận chuyển di chuyển đều đặn ở giữa không trung.

Phi thuyền đã tiến vào hình thức ẩn hình, phá mở đầy trời mây mù, giống như một bàn tay vô hình rạch ra bầu trời.

Trên boong thuyền, Hi Bối Kỳ đứng phía sau bức tường lưu ly ngăn cách và nhìn ra mây mù bên ngoài, lẩm bẩm:

- Thật nhiều mây.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hi Đức Vưu Kỳ cất bước đi tới, đứng bên cạnh cô gái Ma Cà Rồng.

- Lão tổ.

Hi Bối Kỳ ngoan ngoãn hô một tiếng.

Lão dịu dàng hỏi:

- Ừm, tại sao cháu lại chạy ra đây đứng thế?

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói:

- Trong khoang thuyền buồn bực, cháu ra bên ngoài hóng gió.

- Không phải là nhớ Mục Lương à?

Hi Đức Vưu Kỳ đột nhiên hỏi.

- A? Gì chứ? Nào có chuyện đó!

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ trừng lớn, quay đầu nhìn về phía Hi Đức Vưu Kỳ, dù ngoài miệng phủ nhận nhưng mà biểu hiện trên mặt lại là “làm sao ông biết được”

Lão ôn hòa nói:

- Không có à, vậy thì ở lại thành Dạ Nguyệt với ta mấy tháng đi, về trễ một chút cũng không sao.

Cô vội vàng hô:

- Không được! Không Quân cần có cháu, cháu là đội trưởng, sao có thể rời đi mấy tháng được chứ!

Hi Đức Vưu Kỳ tự tin nói:

- Ta đã nói với Mục Lương rồi, hắn đã đồng ý.

- Không được, không thể, tuyệt đối không thể!

Cô hoảng hốt hô to.

Đáy mắt của Hi Đức Vưu Kỳ có ý cười, hỏi:

- Vì sao?

- Cháu còn phải theo phi thuyền đến Rừng Vạn Khô, trên người có nhiệm vụ, không thể ở lại thành Dạ Nguyệt quá lâu được.

Hi Bối Kỳ nghiêm mặt nói.

- Quá lâu là mấy ngày?

Lão buồn cười hỏi.

- Ở một... Hai ngày?

Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng.

Trong lòng cô đã quyết định, vội vã nói thêm một câu:

- Đúng vậy, chỉ có thể ở lại hai ngày, sau đó ta phải rời đi.

- Chỉ có hai ngày? Như vậy quá ngắn rồi.

Hi Đức Vưu Kỳ sừng sộ.

- Đúng, chỉ có thể ở lại hai ngày thôi..... Nếu như không vui thì cháu chỉ ở lại một ngày.

Hi Bối Kỳ đảo mắt một vòng rồi nói.

Lão dựa vào vòng bảo hộ hỏi:

- Tại sao lại không vui?

- Hừ, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão vẫn luôn chọc giận cháu, làm sao cháu vui vẻ cho được!

Cô phồng má lẩm bẩm.

Hi Đức Vưu Kỳ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, giơ tay xoa đầu cháu gái, trấn an:

- Có ta ở đây, bọn họ sẽ không dám bắt nạt cháu.

- Vì có lão tổ cho nên cháu mới trở về nha!

Hi Bối Kỳ hất cằm lên kiêu ngạo nói.

Lão cười hòa ái bảo:

- Ừm, Tiểu Kỳ là tốt nhất.

-... Lão tổ, đừng nói chuyện với cháu bằng giọng điệu dỗ em bé đó nữa.

Hi Bối Kỳ nhăn mũi lại, nói với vẻ mặt bất mãn.

- Nha đầu này thật là…

Lão giận quá hóa cười, rồi búng trán cô gái Ma Cà Rồng, tức giận nói:

- Dựa vào số tuổi của ta, cháu mãi mãi chỉ là một đứa bé.

- A!

Hi Bối Kỳ phồng má.

Trong lòng cô may mắn không thôi, may mà uống máu của Mục Lương, dáng vẻ khôi phục đến hai mươi tuổi, nếu không cô thật sự giống như một đứa bé chưa trưởng thành.

Hi Bối Kỳ quay đầu nhìn về phía đi tới của phi thuyền, đôi mắt đẹp sáng lên, nói:

- Lão tổ, phía trước chính là thành Dạ Nguyệt.

- Nhanh như vậy sao?

Hi Đức Vưu Kỳ sửng sốt, vội vã quay đầu nhìn lại, xa xa có thể nhìn thấy một chấm đen trên mặt đất, đó là thành Dạ Nguyệt.

- Phi thuyền vận chuyển bay rất nhanh.

Hi Bối Kỳ ngạo nghễ nói.

Trong lòng Hi Đức Vưu Kỳ chấn động không thôi, mấy ngày này lão đều ở trong khoang thuyền, không có quá nhiều cảm giác đối với tốc độ của phi thuyền.

- Giảm độ cao!

Hi Bối Kỳ quay đầu hô một tiếng.

- Rõ!

Các thuyền viên vội vã đáp lại, lanh lẹ tiến vào vị trí của mình, đánh trống trận truyền lại chỉ lệnh.

- Đông đông đông ~~~

Không bao lâu thì tốc độ của nó trở nên chậm lại, từ từ giảm độ cao.

- Ông ~~~

Mây mù bị tua-bin quạt gió khuấy tan, thành Dạ Nguyệt càng ngày càng gần.

Hi Bối Kỳ lại hô to:

- Giải trừ ẩn hình!

- Rõ!

Phi thuyền viên đồng thanh đáp, lanh lẹ thao tác.

Hơn mười giây sau, phi thuyền hiện thân, xuất hiện ở trước mắt người dân thành Dạ Nguyệt.

Các dân chúng la lớn::

- Đó là phi thuyền vận chuyển của thành Huyền Vũ!

- Bọn họ tới đây làm giao dịch sao?

Có người quen thuộc thành Huyền Vũ vui vẻ hỏi.

- Không biết, hy vọng là vậy.

Các dân chúng lộ ra ánh mắt mong đợi.

Phi thuyền từ từ hạ độ cao, chậm rãi rơi ở trên quảng trường.

- Ông ~~~

Phi thuyền vận chuyển vững vàng rớt xuống, cửa khoang thuyền mở ra, Không Quân và Lục Quân đi theo đều bước xuống, canh giữ bên cạnh nó, không cho phép người không phận sự tới gần.

- Cộp cộp cộp ~~~

Xa xa, người của các đại gia tộc Ma Cà Rồng đang chạy đến.

Đến quảng trường đầu tiên chính là người của gia tộc Mễ Hiết Nhĩ.

Nhị trưởng lão gia tộc Mễ Hiết Nhĩ trầm mặt, nhìn chăm chú vào phi thuyền khổng lồ, tại sao người của thành Huyền Vũ lại tới rồi?

- Nhị trưởng lão, có cần ta đi lên hỏi thăm một chút không?

Một vị Ma Cà Rồng Thống Lĩnh lên tiếng hỏi.

- Chờ đã.

Nhị trưởng lão giơ tay lên ngăn cản, trầm giọng nói:

- Quan sát kỹ một hồi rồi hẵng nói.

- Vâng.

Ma Cà Rồng Thống Lĩnh cúi đầu.

- Cộp cộp cộp ~~~

Người của gia tộc Lộ Phát cũng tới quảng trường, dẫn đầu là Phất Âu Nạp, phía sau còn theo hai vị Thống Lĩnh.

- Thành Huyền Vũ là rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao? Tại sao chưa được bao lâu lại tới đây rồi?

Phất Âu Nạp tức giận nói.

- Thiếu gia chủ, xin hãy ít nói một chút, chúng ta không thể đắc tội thành Huyền Vũ.

Một tên Thống Lĩnh đứng sau lưng tận tình khuyên bảo.

- Câm miệng, tất nhiên là ta biết chuyện này rồi!

Phất Âu Nạp trợn trắng mắt khiển trách.

-... Vâng.

Thống Lĩnh thầm thở dài một tiếng.

Phất Âu Nạp nhìn chằm chằm về phía cửa khoang phi thuyền, lần này lại là Hi Bối Kỳ tới sao?

Qua một hồi lâu, trong khoang thuyền mới có người bước ra.

- Lại trở về đây nữa rồi.

Hi Bối Kỳ nghiêm mặt, trên mặt không có ý cười.

- Đừng trưng vẻ mặt nhăn nhó đó nữa, dù gì thì nơi đây vẫn là quê nhà của cháu đó.

Hi Đức Vưu Kỳ tức giận nói.

- Cháu biết rồi.

Hi Bối Kỳ bĩu môi nói.

Hi Đức Vưu Kỳ ngước mắt ngắm nhìn bốn phía, vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ trong trí nhớ, trong lòng nhất thời cảm khái vô cùng.

Nhiều năm trôi qua như vậy mà thành Dạ Nguyệt vẫn không hề biến hóa quá lớn, nhưng có thể nhìn thấy dấu vết mà Hư Quỷ lưu lại.

Hi Bối Kỳ hỏi:

- Lão tổ, hiện tại hai chúng ta trở về lâu đài của gia tộc trước à?

- Ừm, đi thôi.

Hi Đức Vưu Kỳ gật đầu một cái.

Xa xa, Phất Âu Nạp nheo mắt lại, thấy được hai ông cháu Hi Bối Kỳ.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Quả nhiên là Hi Bối Kỳ, cô ta lại tới nữa rồi.

- Thiếu gia chủ, cô ta trở về đây chắc là có việc, chúng ta có nên tiến tới hỏi thăm không?

Thống Lĩnh thấp giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận