Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 285: Bức Tường Lưu Ly

- Chú thích, mọi người đừng lầm tưởng lưu ly là thủy tinh nha, theo khoa học thì lưu ly là 1 loại vật chất có chứa nhiều hỗn chất trong đó có thủy tinh, nên có đặc tính như thủy tính nhưng cứng hơn thủy tinh. Hết chú thích.
Anh vươn tay ra, con ngươi hiện lên một vòng bảy màu, lòng bàn tay hiện lên một quả cầu lưu ly to bằng trái bóng rổ, óng ánh trong suốt giống như thủy tinh.
- Keng keng keng !
Mục Lương nhẹ buông tay, quả cầu lưu ly rơi trên mặt đất, nhảy hai cái sau đó bay ra ngoài rất xa.
- Cứng rắn như sắt.
Trong con ngươi màu đen của anh có tia vui mừng, trong lòng có rất nhiều ý tưởng.
Mục Lương có ý tưởng liền muốn hành động, xoay người rời khỏi thư phòng.
- Mục Lương đại nhân.
Vệ Ấu Lan bưng trà nóng cung kính chào hỏi.
Cô vừa mới chuẩn bị đi vào thư phòng đổi trà cũ cho Mục Lương.
- Ừm.
Mục Lương thuận miệng dặn câu:
- Trà không cần đổi, ta đi ra ngoài một chuyến.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp lại, nhìn theo Mục Lương đại nhân rời khỏi.
Mục Lương đi tới bên ngoài Phủ Thành Chủ, hai chân hơi dùng sức, lại dùng năng lực thay đổi trọng lực bản thân, nhảy lên một cái.
Hưu!
Không cần mấy giây, Mục Lương đã bay qua Úng Thành và Phố Buôn Bán, rơi vào trên tường thành.
Lúc này, Vệ Cảnh đang ở trên tường thành dò xét, nhìn thấy Mục Lương ở phía sau, vội vã dẫn đội tiến lên nghênh tiếp.
- Thành Chủ Đại Nhân.
Đoàn người cung kính chào một cái.
- Ừm, các ngươi cứ làm việc đi.
Mục Lương lạnh nhạt khoát tay.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính lui lại.
Mục Lương giơ tay lên, con ngươi màu đen biến thành màu ngọc lưu ly xanh biếc.
- Điều Khiển Tinh Thể.
Anh ra lệnh một tiếng, dùng thử năng lực mới có được.
- Răng rắc !
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Thành Phòng Quân.
Mặt đất bên ngoài tường thành, một tia sáng bảy màu xuất hiện, lúc bắt đầu chỉ cao mười mét, sau đó lan ra hai bên, từng bước bao vây toàn bộ tường thành.
Nếu như từ trên cao nhìn xuống, lúc này thành Huyền Vũ được một vòng sáng rào hình trứng khổng lồ như cái bát quay xung quanh.
- Bắt đầu.
Mục Lương khẽ nhếch miệng, trong mắt tràn ngập ánh sáng Lưu Ly.
- Răng rắc ! -.
Sau khi ánh sáng yếu đi, tinh thể Lưu Ly trong suốt từ mặt đất bất ngờ trồi lên, rất nhanh vượt lên cao hơn tường thành phía trước, tiếp tục dâng lên cao về phía trời cao.
Mục Lương dùng rất nhiều sức mạnh, tốc độ tinh thể sinh trưởng cũng nhanh hơn.
Sau năm phút, cả thành Huyền Vũ bị tinh thể Lưu Ly bao phủ.
Từ trên cao nhìn xuống phía dưới, thành Huyền Vũ giống như là bị một cái bát hình trứng thủy tinh khổng lồ trong suốt bao vây.
- Trời ơi.
Miệng của Vệ Cảnh há hốc, trên mặt tràn ngập kinh hãi.
Trên tường thành, nhóm Thành Phòng Quân đang cầm quân nỏ kém chút đều cầm không chắc.
Bên trong ngoại thành, người trên đường phố đều ngẩng đầu nhìn trời cao, liên tục kinh hô.
- Mẹ, chúng ta bị giam giữ rồi.
- Đây là chuyện gì xảy ra?
- Nhất định là Thành Chủ Đại Nhân làm ra, động tĩnh mỗi lần đều lớn như vậy.
- Đừng đứng ngây người, duy trì tốt trật tự.
Trình Mâu trầm giọng hạ lệnh.
Tuy hắn cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng vì trách nhiệm, không thể không tỉnh táo lại.
Hàng rào Lưu Ly che chở xuất hiện, sẽ để cho một ít dân trong thành hoảng loạn, lúc này tác dụng của Tuần Cảnh Vệ đã thể hiện ra.
- Vâng.
Nhóm Tuần Cảnh kiềm chế lại chấn động trong lòng, bắt đầu tuần tra đường phố, trấn an lòng người.
Mục Lương thả tay xuống, sắc mặt hơi có chút uể oải.
Tạo ra một bức tường tinh thể Lưu Ly tạo bao phủ cả thành Huyền Vũ, ít nhiều vẫn sẽ tiêu hao một ít tinh lực.
Bức tường Lưu Ly khổng lồ, chắn tất cả bão cát ở bên ngoài, không khí của thành Huyền Vũ lần nữa khôi phục thoáng đãng, ra cửa không cần dùng áo bào che toàn thân.
- Có Trà Thụ Tinh Thần, dù cho hoàn toàn phong tỏa, khí oxy cũng không thiếu.
Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trà Thụ Tinh Thần có thể tinh lọc không khí, phóng thích đại lượng oxy, cung cấp đủ cho thành Huyền Vũ.
Càng chưa nói, Mục Lương cũng không còn dự định hoàn toàn phong bế thành Huyền Vũ.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, sử dụng năng lực tạo ra một cái lỗ tròn phía trên đỉnh của bức tường Lưu Ly, thuận tiện cho Ong Chúa ra vào.
Tiếp theo, Mục Lương lại dọc theo tường thành tạo ra một loạt lỗ tròn có đường kính hai mươi xăng-ti-mét, đây là lỗ hang thuận tiện cho Thành Phòng Quân dùng xạ kích với bên ngoài.
Đồng thời, cửa thành ở vị trí đuôi của Rùa Đen cũng không có chắn lại, đàn Sói Mặt Trăng có thể đi ra ngoài săn bắn như bình thường.
- Thành Chủ Đại Nhân, đây là vòng bảo hộ sao?
Vệ Cảnh nhịn không được cung kính hỏi.
- Ừm, dùng phòng ngừa bão cát.
Mục Lương nhìn quét một vòng, bình tĩnh nói:
- Hằng ngày, vẫn tuần tra như cũ, toàn bộ không thay đổi. Có cái màn bảo vệ này cũng không đại biểu tuyệt đối an toàn, một ít năng lực đặc thù vẫn cần có .
- Vâng.
Vệ Cảnh vội vã đáp lại.
- Quân nỏ luyện tập thế nào rồi?
Con ngươi màu đen của anh nhìn về phía Thành Phòng Quân, rõ ràng không có tản ra khí thế gì, lại làm cho nhóm Thành Phòng Quân không dám thở mạnh.
Vệ Cảnh đứng nghiêm, lớn tiếng báo lại nhiệm vụ:
- Đã nắm giữ được quân nỏ xạ kích bước đầu, tỷ số trúng mục tiêu cũng được bảy thành.
- Bảy thành? Tiếp tục huấn luyện.
Anh nhíu mày, tuy không nói gì nhưng vẫn rất không hài lòng.
Thường ngày, Thành Phòng Quân huấn luyện vẫn một hạng mục bắn tên, nên quân nỏ sẽ bắt đầu vô cùng dễ dàng.
Trải qua mấy ngày huấn luyện, tỉ lệ trúng mục tiêu mới bảy thành, quả thật làm cho Mục Lương cảm thấy rất không hài lòng, ít nhất cũng phải có chín thành mới đúng.
- Vâng.
Vệ Cảnh mím môi một cái, quyết định gia tăng độ huấn luyện.
- Khi trời tối, sẽ tới gần Thành Phi Điểu, bảo tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
Mục Lương ném ra câu nói tiếp theo, xoay người nhảy trở về Khu vực Trung ương.
- Vâng.
Khuôn mặt của Vệ Cảnh bắt đầu nghiêm túc, xoay người tập hợp Thành Phòng Quân, chuẩn bị sẵn sàng làm việc.
Một phút đồng hồ sau.
Mục Lương trở lại Phủ Thành Chủ, đám người Ngôn Băng đều đang đợi hắn.
- Mục Lương, tấm màn thủy tinh trên trời cao là ngươi làm sao?
Nguyệt Phi Nhan hỏi đầu tiên.
- Ừm, là ta.
Mục Lương cười gật đầu.
- Ngươi nên báo trước.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan oán trách.
Dân trong thành đều không được chuẩn bị cẩn thận, đều bị dọa hoảng sợ, đều cho rằng bị tập kích.
- Lần sau nhất định sẽ nói trước.
Khóe miệng của Mục Lương nhấc lên một nụ cười ác ý thú vị.
Anh nghĩ tới là làm ngay, trong lòng vô tình xuất hiện ý tưởng, ngược lại không có suy nghĩ nhiều lắm.
Nguyệt Thấm Lan tao nhã liếc mắt, nhìn bộ dáng kia của Mục Lương, hoàn toàn là không có để ý.
- Bao lại cũng tốt, không có bão cát thổi đến không ngừng.
Mễ Nặc hài lòng cười rộ lên.
Từ khi vào Rừng Vạn Khô, phơi quần áo đều chỉ có thể ở bên trong phòng, cửa sổ cũng không dám mở ra, nếu không phòng trong rất dễ dàng bị cát mịn bám vào.
- Đúng rồi, cửa sổ cũng có thể đổi thành cửa trong suốt.
Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ Phủ Thành Chủ.
Mặc dù Phủ Thành Chủ có chút xa xỉ dùng giấy làm cửa sổ, nhưng ánh sáng ít nhiều vẫn không có chiếu vào được, chủ yếu là công nghệ chế giấy còn chưa phải quá tốt.
Hai tay của anh chặp lại, khi lại mở ra, một khối tinh thể trong suốt bằng phẳng hình chữ nhật hiện ra trên tay, rất giống với cửa sổ đang dùng.
- Ta đi đổi ngay!
Mễ Nặc lập tức hiểu ý tưởng của Mục Lương.
- Đi, trước chuẩn bị một chút, ta chờ một hồi dùng tơ nhện cố định.
Mục Lương ôn hòa tiếng nói.
Anh bắt đầu chế tạo cửa sổ lưu ly trong suốt số lượng lớn, cho các cô gái đi đổi cửa sổ.
Cuối cùng, Mục Lương lại dùng tơ nhện cố định, cửa sổ cũng có thể khép mở linh hoạt.
- Đã làm xong, thoạt nhìn đẹp hơn không ít.
Mễ Nặc vui vẻ vỗ tay, lông nhung trên tai thỏ màu xanh khẽ rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận