Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 286: Cũng Có Một Bức Tường Như Thế

Toàn bộ trong ngoài Phủ Thành Chủ đều được đổi sang cửa sổ lưu ly, tia sáng có thể chiếu vào phòng trong, làm cho không gian trở nên thông suốt hơn rất nhiều.
- Bộ đồ ăn cũng đều có thể đổi thành lưu ly trong suốt.
Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.
Tay của anh khẽ lật, một cái bát Lưu Ly xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
- Không giống chén ăn cơm, trông giống hàng thủ công mỹ nghệ hơn.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp.
- Trông thật đẹp.
Cặp mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan tỏa ra ánh sáng.
Cô ngây thơ nói:
- Mục Lương, làm nhiều hơn vài cái nữa đi.
- Được.
Mục Lương khẽ cười nói.
Từng bát Lưu Ly xuất hiện trong lòng bàn tay của anh, rất nhanh chồng thành một núi.
Mễ Nặc ôn nhu nói bổ sung:
- Có thể làm thêm vài cái lớn một chút, có thể đựng thức ăn.
- Ừm.
Mục Lương lần nữa phát động năng lực, mười mấy loại dĩa mâm được chế tạo ra.
- Đồ uống trà cũng có thể đổi.
- Đúng rồi, cái chén uống nước cũng có thể đổi.
Mục Lương dở khóc dở cười, anh bị các cô gái xem thành bộ máy sản xuất bộ đồ ăn sao?
- Tiểu Lan, nhanh mang vào phòng bếp đi.
Mễ Nặc vui vẻ ra mặt, vô cùng yêu thích với mấy món đồ trông suốt, không nỡ buông tay.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan cũng rất vui vẻ, ôm một chồng bộ đồ ăn Lưu Ly thật cao đi vào phòng bếp.
Mà chén sành nồi gốm cũ, đều sẽ được hai người dọn ra khỏi phòng bếp.
Mục Lương suy nghĩ một chút, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, triệu hoán Sóc Lưu Ly đến đây.
Không lâu lắm, Sóc Lưu Ly hào hứng đi tới trước mặt anh, dùng cái đầu đầy lông nhung cọ xát vào mặt của anh.
- Mục Lương, đây là động vật thuần dưỡng mới sao?
Cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Phi Nhan khẽ nhếch lên, cặp mắt màu đỏ tỏa sáng lấp lánh.
- Ừm, là một con Sóc Lưu Ly, gọi là Tiểu Bạch.
Mục Lương đưa tay vỗ đầu của Sóc Lưu Ly, tiếp tục xoa đầu tạo ma sát.
- Thật là đáng yêu.
Nguyệt Phi Nhan tiến tới góp mặt, cẩn thận xoa bộ lông của Sóc Lưu Ly.
- Lông thật mềm, có thể dùng làm y phục.
Nguyệt Thấm Lan yêu thích nói.
- Ngao ngao !
Sóc Lưu Ly nhất thời nhe răng, ba cái đuôi xù lông lên, còn có cầu vồng bảy màu hiện lên.
- Ha ha ha ha, cô ấy đùa đó.
Mục Lương vội vã trấn an Sóc Lưu Ly.
- Giao cho ngươi một nhiệm vụ.
Anh nhìn xuống lông trên đầu của Sóc Lưu Ly.
- Ngao ngao...
Sóc Lưu Ly ngoẹo đầu, con mắt tròn trịa có hơi mờ mịt.
Mục Lương chế tạo ra một bộ đồ ăn, bao gồm chén đũa, bàn ăn, ly nước các loại.
Anh ôn hòa nói:
- Dựa theo dáng vẻ những thứ này, ngươi tạo ra mỗi thứ một ít.
- Ngao ngao !
Sóc Lưu Ly kêu hai tiếng.
Chỉ thấy, nó vung ba cái đuôi lên, mặt đất đã xuất hiện một đống bộ đồ ăn Lưu Ly, tính toán đơn giản có trên trăm cái. Hình dáng mấy món đó giống nhau như đúc với mấy thứ Mục Lương mới vừa chế luyện ra.
- Quả nhiên, thật chuyên nghiệp, cố gắng nỗ lực lên.
Mục Lương nhếch miệng lên, giơ tay cái lên chuyển cho Sóc Lưu Ly 100 điểm tiến hóa, xem như là thưởng cho nó.
“Động vật làm công” thay thế anh đã xuất hiện, về sau Sóc Lưu Ly có thể phụ trách sản xuất ra bộ đồ ăn, cửa sổ thủy tinh, đồ dùng các loại.
- Ngao ngao !
Sóc Lưu Ly được cổ vũ, ngay lập tức vô cùng hưng phấn, cái đuôi không ngừng vung vẩy, từng chồng bộ đồ ăn Lưu Ly xuất hiện.
- Những thứ này có cần đưa đến Phố Buôn Bán không?
Nguyệt Thấm Lan như có điều suy nghĩ hỏi.
- Ừm, mang một ít đi Nơi Giao Dịch.
Mục Lương khẽ gật đầu, nhìn sang bên phải.
- Đã hiểu, ta sẽ sắp xếp người đưa đi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
800 mét trên cao, vẻ mặt của Mã Khắc và nhóm Tuần Vệ khống chế Phi Điểu vô cùng nghiêm túc, tập trung nhìn vào bóng đen đang từng bước tới gần Thành Phi Điểu .
- Cuối cùng đã tới.
Mã Khắc thở sâu.
Sau năm phút, bóng đen trong bão cát đang dần hiện rõ, lộ ra dáng dấp chân chính.
- A?
Mã Khắc trợn to con mắt, bóng xuất hiện trong con ngươi cái của hắn, chính là Rùa Đen sau lưng có bức tường Lưu Ly khổng lồ.
Bão cát đánh vào bên trên bức tường Lưu Ly, phát ra âm thanh sàn sạt dày đặc.
- Đội trưởng, đó là cái gì vậy?
Một tên Tuần Vệ kinh hô một tiếng.
Mã Khắc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ta cũng không biết, chắc là bức tường nào đó.
Hắn nhớ rõ, buổi trưa lúc rời đi còn chưa có bức tường khổng lồ như vậy.
Rùa Đen xuất hiện ở trong mắt cư dân Thành Phi Điểu, mỗi bước ra một bước, Thành Phi Điểu đều muốn run lên một cái.
Ở cửa thành Thành Phi Điểu, cư dân trong thành đi ra xem xét tình huống, sắc mặt của bọn hắn đều thay đổi.
- Chạy mau, Man Thú Hoang Cổ công thành!
- Man Thú Hoang Cổ làm sao lại tiến sát gần như vậy, Tuần Vệ Phi Điểu đâu? Thành Chủ Đại Nhân đâu?
- Chờ một chút, phía sau Man Thú Hoang Cổ có một tòa thành lớn.
Bên trong Thành Phi Điểu, dân trong thành sợ hãi, chen lấn chạy vào trong thành.
- Bình tĩnh.
Âm thanh uy nghiêm vang lên trên ở bầu trời Thành Phi Điểu.
Hạ Khoa Phu xuất hiện ở trên tầng trời thấp của Thành Phi Điểu, bốn đôi cánh chim to lớn nhẹ nhàng phe phẩy.
- Là Thành Chủ Đại Nhân.
- Thật tốt quá, Thành Chủ Đại Nhân xuất hiện, Man Thú Hoang Cổ kia rất nhanh sẽ bị giết chết.
Dân trong thành đang kinh hoảng, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Một lát sau.
Dân trong thành cảm thấy nghi ngờ, thành chủ cũng không có ra tay, chỉ là nhìn chằm chằm vào Hoang Cổ Man Thú, còn nó vẫn như trước đang tiến tới gần.
Phi Điểu Thạch Phong cũng ngừng lại di chuyển, khi Rùa Đen cách bên ngoài Phi Điểu Thạch Phong ngàn mét mới dừng lại.
Rùa Đen chậm rãi nằm xuống, cánh cổng Thiên Môn Lâu hướng về phía Thành Phi Điểu .
- Đã dừng, dừng lại.
Dân trong Thành Phi Điểu an tĩnh lại, nhìn Rùa Đen ở phía xa xa.
Trên bầu trời tầng hai Thành Phi Điểu, ba vị Thiên Sứ Trưởng đập cánh duy trì đứng trên bầu trời.
- Đó chính là thành Huyền Vũ?
Biểu cảm trên mặt của Hạ La Thái lạnh lùng nghiêm nghị.
Hạ Lạc chớp chớp đôi mắt màu cam, đáp:
- Ừm, đúng là một tòa thành lớn rất thú vị.
Hạ La Thái nghiêng đầu hỏi:
- Em rất thích thành Huyền Vũ sao?
- Ừm ừm, nơi đó có thật nhiều món ăn ngon, cũng không có mùi thúi khó ngửi.
Hạ Lạc nghiêm túc gật đầu một cái.
- Là một nơi không tệ, chờ một hồi ngươi có thể đi nhìn xem.
Hạ Nạp Ân nhếch miệng lên, như trên đầu lưỡi vẫn còn có mùi vị mỳ chua cay.
- Không đi, không có hứng thú.
Hạ La Thái bĩu môi, ngoài miệng phủ nhận, nhưng trong ánh mắt lại đang đánh giá rất nghiêm túc.
- Anh ba, dáng vẻ mới vừa rồi ngươi ăn mỳ chua cay, ta vẫn còn nhớ rõ nha.
Hạ Lạc nhẹ nhàng nói.
Khóe mắt của Hạ La Thái run lên một cái.
- Khụ khụ!
Hắn ho khan hai tiếng nói:
- Đó là do ta đói bụng.
- Hì hì, chắc là đói bụng chứ !
Hạ Lạc cười vô cùng gian manh.
Khuôn mặt của Hạ La Thái đỏ lên, cảm thấy mất tự nhiên, nghiêng đầu sang chỗ khác.
- Chỉ là cái hàng rào lớn trong suốt kia, trước khi chúng ta rời đi vẫn chưa có, vậy xuất hiện từ bao giờ?
Hạ Lạc nghi ngờ hỏi.
Hạ Nạp Ân suy đoán nói:
- Chắc là năng lực đặc thù của Giác Tỉnh Giả.
Trong lòng hắn cũng rất giật mình, chỉ là rời đi một hồi, thành Huyền Vũ đã xuất hiện thêm một bức tường bao phủ khắp thành.
Đây là năng lực của thành chủ thành Huyền Vũ?
- Khi các ngươi rời đi vẫn chưa có tầng bức tường này?
Lông mày của Hạ La Thái nhăn lại, sắc mặt nghiêm túc một chút.
- Đúng vậy.
Hạ Lạc gật đầu.
- Chỉ sợ là lo lắng chúng ta sẽ tấn công, cho nên làm thêm một bức tường.
Hạ La Thái bĩu môi nói.
- Cũng không phải là không thể.
Hạ Nạp Ân đồng ý với ý kiến đó nói.
Hắn lại chuyển nói:
- Cũng có thể chỉ là vì chống đỡ bão cát.
Hạ Lạc như có điều suy nghĩ gật đầu.
Chờ chút, che chắn bão cát…
Hai mắt của cô sáng lên, đột nhiên nói:
- Anh hai, ngươi nói xem Thành Phi Điểu cũng có thể làm một bức tường bao phủ như vậy?
Không có ai sẽ thích bão cát đầy trời nha.
Càng chưa nói đến người biết bay, lúc bay vô cùng ảnh hưởng thị lực, không thể vui sướng bay lượn.
- Ở Thành Phi Điểu cũng có một bức tường như thế.
Đôi mắt của Hạ Nạp Ân sáng lên, im lặng suy nghĩ.
Thành Phi Điểu quanh năm bao phủ ở dưới bão cát, có thể nói hoàn cảnh tương đối ác liệt.
- Chúng ta không có Giác Tỉnh Giả như vậy.
Giọng của Hạ La Thái rất thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận