Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1559: Khảo Thí Linh Tính Là Cái Gì?



Trình Tiếu tiếp nhận muỗng, vừa uống cháo vừa hỏi:

- Cha đâu rồi?

Dụ Tử thuận miệng giải thích:

- Trời còn chưa sáng thì cha ngươi đã ra cửa rồi, hắn có việc phải làm.

- Vội vàng cái gì mà trời còn chưa sáng đã ra ngoài rồi.

Trình Tiếu thầm nói.

- Không biết, ta không có hỏi.

Dụ Tử lắc đầu.

Trình Tiếu bất mãn nói:

- Dạo gần đây cha càng ngày càng bận rộn.

Dụ Tử thanh thúy nói:

- Thành Huyền Vũ càng ngày càng phồn hoa, bận rộn là chuyện bình thường.

Trình Tiếu nhớ tới Mục Lương, trong mắt lộ vẻ sùng bái, nói:

- Đúng vậy, chẳng ai ngờ rằng thành Huyền Vũ sẽ trở nên phồn hoa như vậy.

- May mắn mà có thành chủ đại nhân.

Dụ Tử cũng cảm khái một câu.

Trình Tiếu nghiêm túc nói:

- Ta phải học tập thật giỏi để sau này làm việc ở khu vực Trung Ương.

Dụ Tử gõ đầu con gái:

- Tỉnh ngủ đi con gái, Trung Ương không phải là nơi mà ai muốn vào cũng được đâu.

Đôi mắt của Trình Tiếu trợn to, nói với giọng điệu buồn bực nói:

- Mẹ, ngươi xem thường ta phải không?

- Ngươi rời giường còn khó khăn nữa là.

Dụ Tử buồn cười nói.

- Hừ, sau này ta sẽ không ngủ nướng nữa.

Trình Tiếu nghiêm túc nói.

Dụ Tử cắn một miếng khoai lang, bình tĩnh nói:

- Lần trước, ngươi cũng nói như vậy.

Gương mặt xinh đẹp của Trình Tiếu phiếm hồng, cô bé nói với giọng kiên định:

- Chắc chắn lần sau sẽ không có nữa.

Dụ Tử dở khóc dở cười, thúc giục:

- Biết rồi, ăn nhanh đi, nếu không sẽ đến muộn đấy!

- Vâng.

Trình Tiếu bưng chén lên rồi vội vàng uống cháo trắng.

Nửa giờ sau, Dụ Tử đạp xe đạp đưa con gái đến trường, tiện đường còn mua một tờ báo.

Dụ Tử ngồi trước đạp xe, Trình Tiếu thì ngồi phía sau đọc báo cho mẹ nghe.

- Hôm nay, Siêu Thị Huyền Vũ sẽ có trái cây giảm giá.

Trình Tiếu thốt lên.

- Giảm giá bao nhiêu?

Đôi mắt của Dụ Tử lập tức sáng lên.

- Chỉ có táo giảm hai mươi phần trăm thôi.

Trình Tiếu thanh thúy nói.

Đôi mắt đẹp của Dụ Tử sáng lên, nói:

- Rất tốt, đợi chút nữa ta sẽ đi mua.

- Mẹ mua thêm một chút quýt đi.

Trình Tiếu làm nũng.

- Biết rồi, chỉ cần ngươi chăm chỉ học tập thì muốn ăn cái gì cũng được.

Dụ Tử cưng chìu nói.

Trình Tiếu chớp mắt, thử hỏi:

- Vậy nếu ta đứng đầu trong lớp trong kỳ thi lần này thì ngươi sẽ dẫn ta đi ăn tiệc ở Mỹ Thực Lâu chứ?

- Được thôi, nhưng ngươi phải giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi.

Dụ Tử hơi quay đầu nói.

Trình Mâu có vé giảm giá, đây là phúc lợi mới được phát, mang gia đình đến ăn cơm ở Mỹ Thực Lâu thì sẽ được giảm năm mươi phần trăm.

- Ta sẽ cố gắng.

Trình Tiếu nói với vẻ mặt mong đợi.

Dụ Tử lại hỏi:

- Trên báo còn viết cái gì nữa không?

- Còn lại đều là một ít việc lặt vặt và danh sách những kẻ phạm tội.

Trình Tiếu vừa nói vừa lật báo, nhìn nội dung khác.

Khi cô bé nhìn thấy nội dung ở mặt thứ hai thì kinh ngạc lên tiếng:

- Buổi chiều, ở Trường Học sẽ tổ chức kiểm tra linh tính, những người dưới hai mươi tuổi đều phải tham gia.

- Khảo thí linh tính là cái gì?

Dụ Tử nghi ngờ hỏi.

- Ta cũng không biết, chỉ nói là phải tham gia kiểm tra linh tính, không có nói là cái gì.

Trình Tiếu lắc đầu.

Dụ Tử dặn dò:

- Nếu tin này được viết lên báo thì nhất định không phải là việc nhỏ, chiều nay ngươi không thể đến trễ, có biết không?

- Vâng, đã biết, ta sẽ không bị trễ đâu.

Trình Tiếu ngoan ngoãn gật đầu.

Dụ Tử lại dặn dò như thường ngày:

- Ở Trường Học phải học tập thật giỏi, đối xử tốt với các bạn trong lớp, không được đánh nhau hay mắng chửi người khác, rõ chưa?

- Ta biết rồi mà, mẹ không cần phải nói mỗi ngày đâu.

Trình Tiếu bĩu môi.

Mỗi ngày, cô đều nghe mẹ dặn dò một lần, đã thuộc nằm lòng rồi.

- Ta muốn tốt cho ngươi thôi.

Dụ Tử cười mắng.

Trình Tiếu hồn nhiên nói:

- Mẹ không cần lo lắng, có lão sư Y Lệ Y ở đây, ta sẽ không có chuyện gì đâu.

- Ừ, đến Trường Học rồi, mau vào đi.

Dụ Tử bóp phanh, đứng ngoài cổng Trường Học.

- Mẹ, tan học gặp lại.

Trình Tiếu nhảy khỏi ghế sau, vẫy tay chào tạm biệt rồi chạy về phía Trường Học.

Được.

Dụ Tử tiễn con gái vào Trường Học, sau khi không thấy bóng dáng nữa thì mới quay đầu đạp xe trở về.

Cô muốn đến Siêu Thị Huyền Vũ để mua trái cây giảm giá rồi mới đến nhà xưởng đi làm.

Trình Tiếu đi vào phòng học, hầu hết các bạn cùng lớp đều đã ở đây.

- Trình Tiếu, ngươi đọc báo chưa?

Một bé trai thò lò mũi xanh quay đầu hỏi.

- Đọc rồi, làm sao vậy?

Trình Tiếu rút một tờ giấy ra rồi vỗ mạnh vào trán cậu bé kia:

- Ngươi mau lau nước mũi đi!!

- A!!

Bé trai tiếp nhận khăn tay theo thói quen, sau đó xì mũi thật mạnh.

-....

Trình Tiếu trợn trắng mắt.

Nam hài nhét giấy vào trong hộc bàn, quay đầu tò mò hỏi:

- Trên báo nói, buổi chiều sẽ tiến hành khảo thí linh tính, ngươi biết đó là chuyện gì không?

- Không biết.

Trình Tiếu lắc đầu.

Bé trai lẩm bẩm:

- Ngươi cũng không biết sao, vậy tất cả mọi người không biết rồi.

Trình Tiếu quay đầu hỏi:

- Tại sao ngươi cảm thấy ta sẽ biết?

- Cha ngươi là Tuần Cảnh Vệ...

Bé trai nói được một nửa thì thức thời im lặng.

Trình Tiếu liếc xéo cậu bé một cái, hừ một tiếng rồi nói:

- Biết cũng không nói cho ngươi.

- Nhưng ngươi đã nói không biết rồi.

Bé trai lẩm bẩm một câu, sau đó buồn bực xoay người sang chỗ khác.

………….

Đông đông đông ~

Chuông Huyền Vũ bị gõ vang, tiếng chuông lên lớp trong Trường Học cũng vang lên.

Phòng học vốn dĩ đang ồn ào nhanh chóng an tĩnh trở lại, các lão sư đi vào phòng học của mình.

Mười phút sau, trong Trường Học truyền ra tiếng đọc bài chỉnh tề.

Môn đầu tiên là tập đọc buổi sáng, nội dung đọc của mỗi lớp học đều tương tự nhau.

- Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn...

- Ba người cùng đi bộ, ắt có người là thầy của ta.

- Thành Huyền Vũ là nhà ta, muốn nước mạnh dân giàu phải dựa vào tất cả mọi người.

Sau giờ tập đọc buổi sáng, bọn nhỏ có thể nghỉ ngơi hai mươi phút, sau đó bắt đầu tiết học chính.

Y Lệ Y đi vào phòng học, bọn nhỏ ồn ào lập tức yên tĩnh lại.

- Lên lớp thôi.

Cô đứng trên bục giảng, nhìn bọn nhỏ ngồi ngay ngắn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

- Cả lớp, nghiêm!

Lớp trưởng la lớn.

Loạt soạt ~~~

Bọn nhỏ vội vàng đứng lên, chỉnh tề chào hỏi:

- Lão sư, buổi sáng tốt lành.

- Xin chào cả lớp, ngồi xuống đi.

Y Lệ Y gật đầu, ý cười trên mặt càng tăng lên.

Phương thức chào hỏi này là do Mục Lương yêu cầu mở rộng, nhằm mục đích để bọn trẻ học cách tôn trọng lão sư tôn, đồng thời thay đổi một cách vô tri vô giác khiến bọn nhỏ cảm thấy học tập là một việc rất cao thượng.

Bọn trẻ đều ngồi xuống và nhìn Y Lệ Y với ánh mắt sáng ngời.

Y Lệ Y lật sổ ra, thanh thúy nói:

- Tiết học đầu tiên hôm nay, ôn tập nội dung chúng ta đã học hôm qua.

Bọn nhỏ nghe vậy lập tức khẩn trương, có người tràn đầy tự tin, có người ánh mắt né tránh, không dám nhìn lên bảng đen.

Y Lệ Y liếc nhìn một vòng, mở miệng nói:

- Số ba mươi hai, ngươi đứng lên trả lời.

- A, ta sao?

Người bị điểm danh là một bé trai gầy yếu, hắn rụt rè đứng dậy.

Y Lệ Y ôn hòa nói:

- Vấn đề thứ nhất, pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ do ai biên soạn?

Bé trai gầy yếu nhỏ giọng đáp:

- Thành chủ đại nhân?

Bạn cần đăng nhập để bình luận