Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 236: Chúng Ta Chỉ Là Muốn Tiếp Tục Sống

Mọi người đang có cảm giác hưng phấn lại lạnh xuống, giống như than hồng đang nung đỏ bị tưới nước nguội lạnh vậy, lạnh xuyên đến thấu xương.
- Đúng vậy, sẽ bị xem thường chứ?
Trong đội ngũ có người lần đầu tiên nhìn thẳng vào vấn đề đó.
Ny Cát Sa lần này không thể không dừng bước lại, xoay người đối mặt với đám người.
Đội ngũ dừng lại, mọi người cũng đều bình tĩnh nhìn cô.
Khoảnh khắc Ny Cát Sa lặng im, chỉ thấy cô giơ tay vén hai sợ tóc màu đen vào mép tai.
Trên gương mặt của cô hiện lên vẻ tươi cười:
- Các ngươi biết thành chủ thành Huyền Vũ, hắn đã đánh giá đường chỉ màu đỏ của chúng ta thế nào không?
- Đánh giá thế nào?
A Mạn nhịn không được hỏi.
- Hắn nói, cũng không cảm thấy đường chỉ trên mặt chúng ta là đồ xấu xí, ngược lại thì đó là một tia mị lực.
Ny Cát Sa đang nhớ lại, khóe mắt đều dịu dàng hơn, nhẹ giọng nói:
- Đây là nguyên văn lời nói của hắn.
- Thực sự?
A Mạn trợn to đôi mắt màu nâu, đáy mắt có hơi nước đọng lại.
- Có sức hút?
Cô gái lạnh nhạt kia giơ tay lên chạm vào đường chỉ màu đỏ trên mặt.
Lòng của cô run lên một cái, lần đầu tiên nghe người khác đánh giá Hư Quỷ Cảm Nhiễm như thế.
- Thật tốt quá, thành chủ đại nhân của thành Huyền Vũ không ghét là tốt rồi.
- Đúng vậy, chỉ cần chúng ta không bị chán ghét, ta nguyện ý trung thành với hắn.
- Chỉ cần có thể sống được, không biến thành Hư Quỷ chán ghét, ta đây cái gì cũng không sợ.
Trong đội ngũ, có một số người trực tiếp nói lại. Còn chưa thấy mặt, nhưng trong lòng cũng đã bị thu phục.
Nếu như Mục Lương biết, có thể cảm thán hay không?
- Sẽ không biến thành quỷ, Ny Cát Sa không phải đã nói rồi sao, thành Huyền Vũ có Nước Mắt Thiên Sứ có thể trị hết cho chúng ta.
- Ta đã không thể chờ đợi.
- Được rồi, chúng ta phải tăng tốc lên, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Ny Cát Sa quấn lên lọn tóc dài màu xanh.
Nhìn dáng vẻ cô như vậy cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, giảm bớt cảm giác mơ hồ trên mặt, tư thế có cảm giác hiên ngang hơn rất nhiều.
- Vâng.
Đội ngũ chỉnh tề lên tiếng, sau đó cước bộ đều tự cảm thấy nhanh hơn.
Thời gian một đống lửa đang trôi qua, gió thổi vào mặt càng lúc càng lớn.
- Chắc là sắp đến cửa ra.
Trên mặt của Ny Cát Sa có hơi vui mừng.
- Thật tốt quá, cuối cùng chúng ta đã rời khỏi.
A Mạn kích động nói.
Sau một lát, cửa con đường dưới lòng đất dần trở nên lớn hơn, đây là dấu hiệu cho thấy sắp đến cửa ra vào của con đường đó.
- Đi ra.
Ny Cát Sa dẫn đám người chui ra cửa, không khí trở nên thông thoát hơn rất nhiều, hô hấp cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
- Muộn như thế, các ngươi muốn đi đâu?
Đột nhiên, âm thanh ma sát của khối thép vang lên.
- Tổng Đội Trưởng!!
Ny Cát Sa và sắc mặt của đám người đó đã thay đổi, âm thanh ấy thực sự quá quen thuộc, nghe xong khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Dưới màn đêm, một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cả người hắn quấn băng vải bạch sắc, chính là Khỏa Thi Bố Phi Thi, một trong ba Đại Thống Lĩnh thành Thánh Dương.
- Ta, chúng ta…
Sắc mặt của A Mạn trắng bệch.
Cô trốn ở phía sau lưng cô gái lãnh khốc, vừa mở miệng được phân nửa đã không nói được nữa.
- Tổng Đội Trưởng, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Sắc mặt của Ny Cát Sa khó coi.
- Nếu như không phải trước giờ nhận được tin tức, đêm nay chắc chắn là các ngươi đều đã chạy trốn.
Phi Thi lạnh lùng nói.
Khuôn mặt của Ny Cát Sa đã trầm xuống, là ai đã tiết lộ tin tức?
- Không cho ta một lời giải thích sao?
Phi Thi khàn khàn tiếng hỏi.
Lời hắn không có tình cảm, lại làm cho mọi người ở đây cảm thấy sợ, không dám phản kháng lại.
- Ngươi đều đã biết, hà tất hỏi lại loại vấn đề ấy có ý nghĩa không?
Ny Cát Sa bước lên trước, đứng ở phía trước mặt mọi người.
Phi Thi nhìn hết mọi người ở đây, âm thanh như thanh sắt bị ma sát:
- Các ngươi đều muốn làm người bỏ trốn?
- Chúng ta đây không phải là bỏ trốn, chúng ta chỉ là muốn tiếp tục sống.
A Mạn lấy can đảm rụt rè phản bác.
- Đúng, chúng ta chỉ muốn tiếp tục sống, không muốn biến thành Hư Quỷ.
Nếu đã gặp phải Tổng Đội Trưởng, cũng không thể nào trở lại từ đầu, bởi vì người bỏ trốn chỉ có một con đường chết.
- Ta có thể cho các ngươi biến thành Dị Quỷ.
Phi Thi lạnh nhạt hỏi:
- Như vậy còn không sợ đau, không sợ chết, cũng không cần đối mặt đói bụng với lạnh giá.
- Ngươi làm sao không đề cập tới nhược điểm.
Ny Cát Sa phẫn nộ lên tiếng:
- Đã không có nhân tính, vậy khác Hư Quỷ ở điểm nào?
Bây giờ, cô cực kỳ phẫn nộ, nổi cả gân xanh trên cổ, bên trong đôi mắt màu xanh giận như ánh lửa cháy bập bùng.
- Vì thành Thánh Dương, những chuyện ấy không quan trọng.
Phi Thi lạnh nhạt đáp lại.
- Cho nên có thể giết cha mẹ của chúng ta?
Ny Cát Sa phẫn nộ gào thét.
Bởi vì tức giận, âm thanh của cô trở nên có chút bén nhọn, trên gương mặt yêu mị lại có vẻ dữ tợn.
- Ồ, các ngươi đã biết.
Phi Thi vẫn lạnh lùng như cũ, như nhắcclại sự kiện bé nhỏ, sự tình không đáng kể.
Với hắn mà nói, người phản kháng chỉ có một con đường chết.
- Quả nhiên là ngươi!
Ny Cát Sa lông mi đứng lên.
Cô không nhịn được, nâng chân thon dài lên, cái chân còn lại đạp xuống mặt đất, chân dài như roi quét ngang hướng Phi Thi.
Phi Thi giơ tay lên, dễ dàng ngăn cản cái chân của Ny Cát Sa.
- Hanh!
Ny Cát Sa bị đau kêu lên một tiếng đau đớn.
Mắt cá chân của cô bị một khối độc nhỏ ăn mòn, cảm thấy rất đau đớn, khiến những người còn lại tỉnh táo lại.
Ny Cát Sa ra sức rút chân về, xoay người một cái lảo đảo rơi xuống đất, trước tiên cách xa Phi Thi.
Khuôn mặt của cô hiện lên một tia tuyệt vọng:
- Ghê tởm, thực lực chênh lệch quá lớn.
Rõ ràng thành Huyền Vũ đang ở cách đó không xa, lại trở thành khoảng cách không thể nào vượt qua.
- Lựa chọn bỏ trốn, vậy các ngươi đều đi chết đi.
Lời nói của Phi Thi không chứa chút tình cảm nào.
Miếng vải ở trên người hắn đang bay phấn phới, lộ ra miếng da bị thối rữa, khiến người ta đến gần bị ngất đi vì mùi thôi tanh.
Điều kia làm cho người bỏ trốn đều cảm thấy trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Lấy thực lực cấp 7 của Phi Thi, phát tán Thi Độc chỉ cần hút vào một hớp nhỏ, đối với những người yếu ớt mà nói, tuyệt đối là cú trí mạng.
- Liều mạng với hắn, dù sao đều sẽ chết.
Một thiếu niên trong đội ngũ nổi giận gầm lên một tiếng:
- Chết cũng muốn kéo theo một miếng thịt của hắn xuống.
Đường văn màu đỏ trên mặt của hắn bắt đầu phát sáng, sử dụng lực lượng do Hư Quỷ mang đến.
- Đối với hắn, chết cũng phải liều mạng với hắn.
Đường văn màu đỏ trên mặt mọi người cũng bắt đầu phát sáng.
Đều phải chết, các cô không cần thiết ẩn nhẫn khống chế, dồn dập sử dụng lực lượng Hư Quỷ.
- Ánh Sáng Đom Đóm.
Phi Thi cười lạnh một tiếng.
Khí độc trên người hắn tản ra, không khí xung quanh phảng phất đều như bị ngưng kết lại.
- A!!
Trong đội ngũ, có người kêu thảm một tiếng, thân thể vô cùng nhỏ yếu.
Thực lực cấp hai, cấp ba, không có thể nào ngăn cản được khí thế của Phi Thi.
- Nên làm thế nào mới tốt?
Ny Cát Sa tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận