Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 230: Sói Mặt Trăng Đột Kích?

Cốc cốc cốc !
Cửa thư phòng bị gõ vang.
- Mời vào.
Mục Lương buông xuống chén trà, đáp lời.
Kẽo kẹt !
Vệ Ấu Lan đẩy ra cửa phòng, bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Mục Lương.
Cô nhìn thoáng qua mặt bàn, âm thanh nhỏ nhẹ báo cáo:
- Mục Lương đại nhân, Y Lệ Y tiểu thư tới báo cáo công tác.
- Cho cô ấy tiến vào đi.
Mục Lương thuận miệng đáp.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan đáp lại, đôi tay nhỏ nhắn thuận tiện mang đi chén trà cạn trên mặt bàn. Cô xoay người rời khỏi phòng sách.
Chốc lát sau.
Y Lệ Y đẩy cửa tiến vào, cung kính chào hỏi:
- Mục Lương đại nhân.
Mục Lương buông bút, nhàn nhạt hỏi:
- Hiệu sách buôn bán như thế nào?
- Ngày hôm qua đã toàn bộ bán hết 30 quyển Hỗn Độn.
Trên gương mặt của Y Lệ Y hiện lên nụ cười hưng phấn.
Cô xách theo một cái túi lớn đặt ở trên mặt bàn, nhẹ giọng nói:
- Đây là tinh thạch hung thú thu được từ việc bán sách, tổng cộng 3000 viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
- Vất vả cho ngươi rồi.
Đôi mắt của anh sáng ngời, lại thu được 300 vạn điểm tiến hóa.
- Mục Lương đại nhân, hôm nay còn có 30 quyển sách sẽ lên kệ.
Y Lệ Y tiếp tục báo cáo.
- Mấy ngày kế tiếp, tạm thời không cần in quá nhiều quyển Hỗn Độn.
Mục Lương lắc đầu nói:
- Những ngày tiếp theo chắc sẽ không bán được nhiều như ngày hôm qua.
- Ý? Vì sao?
Trong đôi mắt màu xanh lục của Y Lệ Y tràn đầy nghi hoặc. 30 quyển sách ngày hôm qua, không tới nửa ngày đã bị tranh mua hết.
- Sách có thể coi là hàng xa xỉ, không phải tất cả mọi người có thể mua nổi.
Ngón tay của Mục Lương nhẹ nhàng gõ mặt bàn, bất đắc dĩ nói:
- Hơn nữa, sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện bản lậu, không có cách nào tránh được điều ấy.
Anh không cần nghĩ cũng biết, sau khi những thương nhân tình báo, thế lực gia tộc kia mua được quyển sách này, chắc chắn sẽ phái người sao chép.
Những người có thể mua sách còn lại chính là một số ít độc hành giả, một số ít thợ săn có thực lực có lẽ cũng sẽ mua một quyển.
- Hiểu rồi…
Y Lệ Y cái hiểu cái không gật đầu.
Ngày hôm qua, những người vào tiệm mua sách quả thực mỗi người đều không đơn giản, người thường là không mua nổi sách.
- Còn có việc khác không?
Mục Lương ngước mắt hỏi.
- Không có.
Y Lệ Y lắc đầu, ôn nhu nói:
- Vậy ta quay về làm việc tiếp đây.
- Đi đi.
Mục Lương thuận miệng đáp lời, cầm bút lên tiếp tục viết.
Y Lệ Y nhìn anh một hồi, sau đó xoay người bước nhẹ rời đi.
Vệ Ấu Lan đi ngang qua Y Lệ Y, cô bưng chén trà nóng mới pha vào trong thư phòng, nhẹ nhàng đặt ở bên tay phải của Mục Lương.
Cô đổi chén trà xong bèn xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng lại cửa thư phòng.
- Rất khôn khéo.
Mục Lương hơi nhướng mày.
Anh cầm chén trà lên nhấp một ngụm trà, một luồng mát lạnh xông thẳng lên đầu, lập tức phấn chấn tinh thần.
Mục Lương đặt cái cái ly xuống, lấy tay thò vào trong túi da thú, chuyển hóa 3000 viên tinh thạch sơ cấp thượng đẳng thành điểm tiến hóa.
- Đã có 300 vạn điểm tiến hóa vào trong tay, hơn nữa cộng thêm điểm tiến hóa sẵn có, lại có thể tiến hóa thêm ba con thuần dưỡng thú cấp 7.
Mục Lương do dự một chút.
Anh đang suy xét có nên tích góp đủ một ngàn vạn điểm tiến hóa, ưu tiên tiến hóa Rùa Đen lên cấp 8 hay không?
Như vậy diện tích mở rộng có thể chứa thêm càng nhiều người sống.
Đột nhiên, anh phát hiện điều gì đó, ngẩng đầu lên, khóe miệng giơ lên. Anh cười lẩm bẩm lầu bầu:
- Rốt cuộc nó cũng đã trở lại.
…….…
Bên dưới Thiên Môn Lâu.
Nơi đây tụ tập không ít người thuộc thành Thánh Dương, đa số bọn họ đều là những người không nỡ dùng tinh thạch mua Văn Điệp Thông Quan đi vào Phố Buôn Bán.
Vì thế bọn họ đều tụ tập ở chỗ này, ý định mua lại đồ vật từ trong tay những người mới đi ra từ Phố Buôn Bán.
- Người anh em, ngươi mua rất nhiều khoai lang sấy phải không, có thể bán giá gốc cho ta một ít được không?
Có một người đàn ông hói đầu, ngăn lại một vị thiếu niên mới rời khỏi Thiên Môn Lâu. Thiếu niên nhìn người đàn ông hói đầu với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, nói:
- Tránh ra, những thứ ấy đều là ta rất vất vả xếp hàng cả ngày mới mua được, muốn mua phải tăng giá, bán giá gốc là không thể nào.
Người đàn ông hói đầu thổi râu trừng mắt, hô:
- Tăng giá? Thế thì thà rằng ta đây tự đi lên mua.
Thiếu niên bĩu môi, trong giọng nói tràn đầy sự coi thường:
- Hừ, vậy ngươi còn ở nơi này làm gì?
- Ta.…
Người đàn ông hói đầu vừa định phản bác, hắn lại bị tình huống ở sau lưng thiếu niên làm sợ đến ngây người, sắc mặt của hắn trắng bệch nói không nên lời.
- Trời ơi, có hung thú đột kích, chạy mau.
- Bầy Sói Mặt Trăng đột kích.
- Đó là Vua Sói Mặt Trăng!!
Dưới Thiên Môn Lâu, người thành Thánh Dương bắt đầu chạy trốn, một bộ phận người chạy như điên quay trở lại thành Thánh Dương.
Một số ít người trực tiếp cắn răng bò lên trên Thiên Môn Lâu, tính toán dùng tinh thạch hung thú mua Văn Điệp Thông Quan đi vào Thành Huyền Vũ tị nạn.
- Ngao ngao !
Cách đó không xa, Vua Sói Mặt Trăng dẫn theo bầy sói xuất hiện, giống như thú triều quy mô nhỏ, khí thế bức người.
Vua Sói Mặt Trăng dẫn đầu xông lên trước, lớn hơn 5 mét, cao chừng 3 mét, toàn thân lông trắng, tùy theo động tác chạy như có ánh sáng màu trắng lập loè, uy phong lẫm liệt.
Bầy Sói Mặt Trăng cũng hùng hổ, thường thường có Sói Mặt Trăng tru lên, khiến cho người ta sợ hãi.
- Ngao ô !
Trong đôi mắt màu xanh như đá quý của Vua Sói Mặt Trăng có một tia chờ mong, khi tới gần Rùa Đen nó bắt đầu giảm tốc độ.
- Vua Sói Mặt Trăng hình như đã dừng lại.
Trên tường thành Thánh Dương, Lý Nhị Cốt rút lại bàn chân sắp bước lên phía trước, quyết định tiếp tục quan sát. Nếu như bầy sói tấn công thành Thánh Dương, hắn khẳng định sẽ ra tay.
Nhưng, nếu như bầy Sói Mặt Trăng công kích Thành Huyền Vũ, vậy thì hắn an tĩnh xem diễn là được.
- Ể, bầy sói đã dừng lại, đây là làm sao vậy?
Đám người đang hoảng sợ leo lên Thiên Môn Lâu cũng dừng lại động tác.
Bọn họ ngạc nhiên phát hiện bầy Sói Mặt Trăng ngừng lại, tụ tập ở bên nhau ngẩng đầu nhìn về phía Man Thú Hoang Cổ, hình như đang đợi chờ cái gì.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Chẳng lẽ chúng nó đã bị hung thú hoang cổ dọa sợ rồi?
Soạt !
Mục Lương từ trên trời giáng xuống, khóe miệng của anh mỉm cười xuất hiện ở trước mặt Vua Sói Mặt Trăng .…
Anh nhìn Vua Sói Mặt Trăng uy phong lẫm liệt, khẽ cười nói:
- Ngươi còn biết trở về.
- Ngao ngao !
Vua Sói Mặt Trăng tru lên hai tiếng.
Nó thân mật cọ đầu vào Mục Lương, phát ra tiếng gào tưởng niệm.
- Ha ha ha, ngoan.
Mục Lương cười sang sảng, đôi tay xoa đầu Vua Sói Mặt Trăng .
- Người kia là ai? Tại sao có quan hệ thân mật với Vua Sói Mặt Trăng như thế?
- Chẳng lẽ Vua Sói Mặt Trăng là động vật thuần dưỡng của hắn?
Đám người rối loạn lên, đều châu đầu ghé tai suy đoán.
Mục Lương giơ tay ấn đầu Vua Sói Mặt Trăng xuống, tiếp tục cọ xát không dứt.
- Đã báo thù xong rồi?
Hắn vỗ đầu Vua Sói Mặt Trăng hỏi.
- Ngao ngao !
Vua Sói Mặt Trăng đã có nhân tính gật đầu, phát ra tiếng gầm nhẹ cảm kích.
- Rất tốt, đây đều là tộc đàn của ngươi?
Mục Lương tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ.
- Ngao !
Vua Sói Mặt Trăng quay đầu lại gầm rú một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận