Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1249: Phương Thức Tra Hỏi Đặc Biệt



Trà Tinh Thần có thể khôi phục tinh thần của người sử dụng, trà đẳng cấp càng cao thì khôi phục càng nhanh.

- Vâng.

Đôi mắt đẹp của A Đát Trúc sáng lên.

Cô hiếm khi được uống trà Tinh Thần cấp cao, không thể nhớ nổi lần cuối uống nó là khi nào.

Rất nhanh, một tách trà Tinh Thần cấp 9 bốc khói đã được pha xong.

- Ực ực ực ~~~

Cô gái tóc trắng nâng tách trà lên, nhẹ nhàng thổi vài cái rồi ngẩng đầu một hơi uống cạn tách trà.

Trà nóng trôi dọc theo cổ họng tiến vào trong cơ thể, lập tức khiến cho tinh thần cô trở nên phấn chấn và minh mẫn, cảm giác uể oải nhanh chóng tiêu tan không thấy đâu.

- Tiếp tục tra hỏi nào.

A Đát Trúc lên tiếng, lúc này nàng cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.

- Rõ!

Giám ngục đỡ Đại Tề ngồi dậy, lần này đã thuần thục hơn lần đầu rất nhiều.

Không lâu lắm, cô gái tóc trắng đã thuận lợi khống chế thành công tinh thần của Đại Tề, tiếp tục tra hỏi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, quá trình tra hỏi kéo dài tận bốn giờ rồi mới kết thúc.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên với một xấp ghi chép dày cộm, dặn dò:

- Rót Phấn Hoa Mê Man nhiều một chút, ngày mai hãy để bọn hắn tỉnh lại.

- Vâng.

Giám ngục cung kính gật đầu, dựa theo phân phó của thư kí đại nhân mà dùng sạch toàn bộ số Phấn Hoa Mê Man mang theo.

Cót két ~~~

A Đát Trúc và những người khác rời đi, cánh cửa tòa nhà lầu nhẹ nhàng đóng lại.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía cô gái tóc trắng, ưu nhã nói:

- Ngươi trở về nghỉ ngơi đi.

- Vâng!

A Đát Trúc gật đầu.

Cô nhìn Nguyệt Thấm Lan rời đi, tâm trạng vừa phức tạp vừa vui vẻ, trong tay vẫn còn cầm phần trà Tinh Thần cao cấp dư lại mà Nguyệt Thấm Lan đưa trước đó.

Cô gái tóc trắng vừa kinh ngạc bởi sự tồn tại của đại lục mới vừa vui vẻ vì nhận được nửa cân trà tinh thần.

- Trở về thôi.

A Đát Trúc khua tay nói.

- Rõ!

Giám ngục cất bước đuổi theo cô gái tóc trắng, đi về phía ngục giam.

Một bên khác, Nguyệt Thấm Lan đã trở lại cung điện.

Cô đẩy cửa thư phòng rồi đi đến bên cạnh Mục Lương.

- Mục Lương, chúng ta đã tra hỏi xong rồi, đây là sổ ghi chép.

Nguyệt Thấm Lan đặt một xấp giấy dày cộm trước mặt anh.

- Nhiều như vậy sao?

Mục Lương kinh ngạc, lật sổ ghi chép ra rồi đọc từng tờ một.

Cô gật đầu, ưu nhã nói:

- Có rất nhiều tin tức quan trọng, ta đã viết ra toàn bộ.

- Ngươi vất vả rồi.

Mục Lương cúi đầu chăm chú đọc.

Chữ viết của Nguyệt Thấm Lan rất đẹp và dễ đọc, cho nên chỉ cần mười phút là có thể đọc hết toàn bộ sổ ghi chép.

- Vương quốc thú vị đấy.

Khóe môi của Mục Lương giương lên.

Hầu hết những gì được viết trong sổ ghi chép đều liên quan tới vương quốc Thiết Lan và vương quốc Áo Thác, đây là hai vương quốc mà bọn người Mậu Đạt thường xuyên lui tới.

- Đây là bản đồ lộ trình đến kênh Sương Mù, không biết ngươi có thể nhìn hiểu hay không?

Nguyệt Thấm Lan lấy ra bản đồ lộ trình do Mậu Đạt vẽ.

Mục Lương nhìn mấy lần, nhanh chóng hiểu rõ.

- Đây là Tiểu Huyền Vũ, những chấm đen này là hải đảo đúng không?

Anh chỉ vào các ký hiệu trên bản đồ rồi nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.

- Ta cũng cho là như vậy.

Cô ưu nhã gật đầu.

Mục Lương khẽ cười một tiếng:

- Hắn vẽ rất trừu tượng, nhưng chờ tới khi hải đồ được vẽ xong thì chắc có thể tìm được lộ trình này.

- Hải đồ?

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút, hải đồ là cái gì?

- Sau này ngươi sẽ biết.

Mục Lương cười bí ẩn.

- Chậc, ngươi lại thần thần bí bí nữa rồi.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, nói với giọng điệu oán trách.

…………..

Trong một căn nhà ở tầng một khu Trung Ương.

- A ha~~~

Mậu Đạt nhếch nhếch miệng, chậm rãi mở mắt ra, ngáp một ngáp thật dài.

- Ngủ thật là thoải mái...

Mậu Đạt há miệng, giơ tay lên lau chùi sừng, nước bọt đã khô. Đại Tề cũng đã tỉnh lại, trên khuôn mặt còn có vết nước bọt khô.

Đại Tề giơ tay lên cào phía sau ót, ngáp nói:

- Sao lại cảm thấy giống như là đã ngủ rất lâu rồi.

- Ngươi là ngủ bất tỉnh đúng không?

Mậu Đạt liếc qua phó đội trưởng.

- Có lẽ là vậy.

Đại Tề ngây thơ nói.

Hắn quay người lại, nhìn qua Kha Đa Lạp vẫn còn đang ngủ, nhếch miệng cười.

- Tên ngốc, mau tỉnh lại, đừng ngủ nữa.

Hắn giơ tay lên, dùng sức đánh vào đầu của người theo dõi.

Phanh~~~

- Á, đau đau đau!!

Kha Đa Lạp lập tức tỉnh dậy, theo bản năng giơ tay xoa đầu, miệng thì hùng hổ chửi rủa.

- Ha ha ha~~~

Đại Tề cười đắc ý, chọc cho Kha Đa Lạp trợn tròn mắt.

- Thế nào, có ý kiến?

Đại Tề nhếch mày, khoác tay lên vai người theo dõi.

-....

Kha Đa Lạp hơi nhếch mép, giọng nói rụt rè:

- Không, không có.

- Nhanh dậy đi, ra ngoài tìm thức ăn.

Hai tay Mậu Đạt chống xuống giường, mang giầy xong liền đi ra ngoài.

- Cô lỗ cô lỗ~~~

- Ta cũng đói rồi.

Đại Tề mấy máng đôi môi khô khốc, động tác xuống giường nhanh chóng, vội vàng đi ra ngoài.

Khoé miệng Kha Đa Lạp giật giật, thầm mắng gì đó, nhưng cơ thể lại nhanh chóng xuống giường.

Ba người đẩy cửa đi ra khỏi nhà, bầu trởi bên ngoài đã xám xịt, mặc dù là giữa trưa, nhưng không sáng sủa chút nào. Kha Đa Lạp bỉu môi nói:

- Ta không thích bên này, bầu trời vĩnh viễn đều là màu xám xịt.

- Mặc dù hoàn cảnh kém một chút, nhưng thành Huyền Vũ vẫn rất tốt, ta rất thích.

Đại Tề ngây thơ nói.

Mậu Đạt cũng đồng ý mà gật đầu:

- Nơi đây còn phồn hoa hơn cả vương quốc Thiết Lan, là rất tốt.

- Ta ra ngoài đi dạo một chút, nhân tiện tìm hiểu tình hình, quay về chuẩn bị mua hàng hoá.

Đại Tề thấp giọng nói.

- Đi.

Ba người mới chưa đi được bao lâu, trên mặt đất đã có bụi vung lên, người của giám thị phụ trách đi theo.

Cổng chính Trung Ương, A Thanh và A Mạn đang túc trực không ngăn cản ba người họ, để cho bọn họ thuận lợi rời khỏi.

- Cái cây này thật.... Kha!

Kha Đa Lạp ngẩng đầu, đánh giá Trà Thụ Sinh Mệnh vĩ đại.

Hai mắt hắn híp lại, nhìn thấy cung điện Lưu Ly ở trên nhánh của Trà Thụ Sinh Mệnh, ngạc nhiên thở dài nói:

- Lạp Lạp, có phải là trên nhánh cây kia có cung điện hay không?

- Nhìn không rõ, hình như là có kiến trúc.

Đại Tề kinh ngạc nheo mắt lại.

- Cung điện kia giống như là thủy tinh vậy, rất lộng lẫy.

Đôi mắt của Kha Đa Lạp lóe lên, thi triển 'Thiên Lý Nhãn'.

Ma pháp, đã nhìn thấy rõ cung điện.

- Ê ya~~~

Đột nhiên, một tiếng khẽ kêu truyền đến bên tai của ba người.

Ánh sáng màu xanh vụt qua, đôi mắt của Kha Đa Lạp bắt đầu đau đớn, tầm nhìn nhất thời trở lên mơ hồ.

- A, mắt của ta!!

Kha Đa Lạp kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng lấy tay che mắt lại. Hắn khom lưng ngồi xổm xuống, hai mắt không ngừng chảy ra nước mắt! Hai tròng mắt vô cùng đau đớn.

- Làm sao thế?

Đại Tề ngạc nhiên lên tiếng.

Mậu Đạt trở nên cảnh giác hơn, nhìn bốn phía xung quanh bên hô tìm nơi kẻ địch có thể ẩn nấp. Chỉ là hắn đã tìm cả một vòng, vẫn không nhìn thấy người khả nghi.

- Hừ, còn nhìn nữa, ta liền móc đôi mắt của ngươi xuống.

Giọng điệu kiêu ngạo vang ở bên tai Kha Đa Lạp.

- Ta không nhìn nữa, không dám nữa.

Kha Đa Lạp vội vàng lên tiếng xin tha thứ.

- Hừ!

Tiếng hừ kiêu ngạo vang lên, một đạo quang màu xanh chợt lóe lên trên đầu của Trà Thụ Sinh Mệnh, tinh linh Nguyên Tố Sinh Mệnh biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận