Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 597: Khái Niệm Thời Gian

Sau khi chế tạo giá chuông xong xuôi, Chuông Huyền Vũ được treo cách mặt đất nửa thước.
- Chỉ còn thiếu một cái chùy gõ chuông.
Đôi mắt đen của Mục Lương loé lên.
Anh tiếp tục dùng lưu ly chế tạo chùy gõ chuông hình trụ treo bên cạnh Chuông Huyền Vũ, sau đó cố định bằng tơ nhện.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ, gần năm giờ chiều.
- Năm giờ chiều, vậy thì gõ mười bảy tiếng.
Mục Lương cầm chùy gõ chuông chậm rãi gõ vào Chuông Huyền Vũ.
- Đông đông đông...
Tiếng chuông du dương truyền khắp toàn bộ thành Huyền Vũ, tất cả mọi người đều dừng bước, ngửa đầu nhìn về phía quảng trường.
Từng tiếng chuông vang lên, liên tục mười bảy lần mới dừng lại.
Ngải Lỵ Na kinh ngạc chớp mắt, nhẹ giọng nỉ non:

- Mười bảy tiếng chuông có hàm nghĩa gì sao?
Ở chỗ xa hơn, bên trong Phố Buôn Bán.
Hồ Tiên quay đầu nhìn về phía Ngoại thành, bên tai truyền đến mười bảy tiếng chuông vang, cau mày lẩm bẩm:

- Đây là âm thanh gì?

- Hồ Tiên.
Nguyệt Thấm Lan bước ra cửa hàng số năm.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Tiên ngưng trọng nhìn về phía người phụ nữ ưu nhã.
Nguyệt Thấm Lan nhún vai đáp:

- Ta đoán Mục Lương lại đang thí nghiệm Linh khí nào đó.
Hồ Tiên chớp mắt, nhớ tới lần trước anh thí nghiệm Trống Trận Huyền Vũ cũng là loại tình huống này.
- Không sao đâu, ngươi đi thông báo cho khách hàng yên tâm.
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói.
- Ừ, ta biết rồi.
Hồ Tiên chậm rãi gật đầu, uốn éo rời đi.
Nguyệt Thấm Lan nhấc chân đạp mặt đất, nhẹ nhàng nhảy lên trên tường thành, nhìn về phía Ngoại thành, rồi cảm thán một tiếng, buồn bực lẩm bẩm:

- Lại không chịu nói trước một tiếng, thật là...
Nguyệt Thấm Lan đứng trên tường thành hơn mười phút, xác định không xảy ra bất trắc nào, lúc này mới nhảy xuống tường thành, trở lại cửa hàng số năm tiếp tục phỏng vấn.
Quảng trường Ngoại thành, trên mặt quần chúng đều tràn đầy nghi ngờ, chuyện gì vừa xảy ra?
Bọn họ nhìn thành chủ đại nhân bước ra gác chuông, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ngải Lỵ Na nghênh đón, tò mò hỏi:

- Đại nhân, mới vừa rồi ngươi gõ mười bảy tiếng là có ẩn ý gì vậy?

- Mười bảy tiếng có nghĩa là đã năm giờ chiều.
Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.
Năm giờ chiều?
Ngải Lỵ Na ngoẹo đầu, vẫn không biết nó có ý nghĩa gì.
- Chờ khi nào ta thiết lập quy tắc thời gian xong thì ngươi sẽ hiểu.
Mục Lương mỉm cười.
Anh dự định sử dụng hệ thống hai mươi bốn tiếng một ngày như ở Địa Cầu, dựa vào tiếng chuông để báo giờ, tập cho dân chúng trong thành có khái niệm về thời gian.
Đến lúc đó thành Huyền Vũ sẽ càng trật tự và ngăn nắp hơn.
Trước khi chế tạo được đồng hồ quả lắc thì cái này sẽ trở thành phương thức báo giờ chủ yếu nhất.
- Tốt thôi...
Ngải Lỵ Na chớp đôi mắt đẹp, càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của Mục Lương.
- Đạp đạp đạp.....
Tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến, Trình Mâu mang theo Tuần Vệ Cảnh chạy đến quảng trường.
- Thành chủ đại nhân.
Trình Mâu đứng cách Mục Lương một mét, giơ tay nghiêm chào theo quân lễ.

- Ừ.
Mục Lương gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Phân phó người canh gác nơi đây, không có lệnh của ta thì không ai được phép đi lên.

- Rõ!
Trình Mâu đứng thẳng cung kính đáp.
Hắn quay đầu vung tay lên, hai tên cảnh vệ bước ra khỏi hàng ngũ, giơ khiên tròn canh giữ trước cửa chính gác chuông.
Anh quay đầu nhìn về phía cô gái tóc hồng, hỏi:

- Ta muốn đi thăm Viện Mồ Côi, ngươi đi không?
Anh nghĩ đã tới Ngoại thành rồi, có thể tiện đường ghé vào Viện Mồ Côi thăm bọn nhỏ.
- Đi!
Ngải Lỵ Na vội vàng gật đầu.
- Vậy thì đi thôi.
Mục Lương cất bước rời đi quảng trường.
Trường học, cổng chính.
Mễ Á khoanh hai tay trước ngực, cơ thể dựa vào cây cột, đôi mắt màu đỏ nhìn vào trong trường học, nói thầm một tiếng:

- Sắp tan học rồi.
Cô gái tai mèo lại đợi mười mấy phút, lúc này mới có vài đứa bé bước ra cổng trường.

- Chị Mễ Á!
Có một đứa bé hô to.
Những đứa trẻ hào hứng chạy về phía cô gái tai mèo, bọn họ đều là các đứa bé trong viện mồ côi.

- Hôm nay, các em có ngoan không?
Khuôn mặt của Mễ Á trở nên hiền hòa hơn, khí chất trong trẻo và lạnh lùng giảm bớt rất nhiều.
- Rất ngoan, cô Y Lệ Y còn khen chúng ta thông minh!

- Chúng ta không có quậy phá, hôm nay học được hai mươi chữ!

- Cô giáo nói chúng ta giỏi hơn lớp bên cạnh nhiều!
Bọn nhỏ tranh nhau kể chuyện, tiếng cười không ngớt, trên mặt tràn đầy vui vẻ, đây là việc chưa từng thấy ở Ốc Đảo.

- Vậy là tốt rồi, các ngươi rất tuyệt.
Mễ Á cong môi cười, hào phóng tán dương, dịu dàng nói:

- Bây giờ mọi người xếp thành hàng, bắt đầu đếm số.

- Vâng.
Bọn nhỏ đồng thanh đáp, nhanh chóng tìm được vị trí của mình.
- Một.
Đứa bé đứng trước mặt cô gái tai mèo hô to.

- Hai, ba, bốn... một trăm hai mươi ba.
Những đứa bé khác tiếp tục đếm.

- Một trăm hai mươi ba, mọi người đã đến đông đủ rồi, chúng ta trở về Viện Mồ Côi thôi.
Mễ Á vẫn luôn quan sát bọn nhỏ, không có ai đếm sai, cũng không có ai đếm thay người khác.

- Vâng!
Bọn nhỏ đồng thanh đáp.
Bọn họ xếp thành hàng dài, đi theo Mễ Á quay về.
Mỗi ngày đều là như thế này, buổi sáng đội ngũ xuất phát từ Viện Mồ Côi tới trường học, buổi tối lại xếp hàng đi trở về.
Hai mươi phút sau, cô gái tai mèo mang đám nhỏ trở lại viện mồ côi, vừa đẩy cửa đi vào thì đã thấy Mục Lương và Ngải Lỵ Na đứng ở trong sân.
Mễ Á chợt dừng bước, kinh ngạc lên tiếng:

- Mục Lương các hạ.

- Đã về rồi à.
Mục Lương giơ tay lên tiếng chào hỏi.
Anh và Ngải Lỵ Na vừa tới không lâu, được các nhân viên khác thông báo giờ này bọn nhỏ đang trên đường trở về, cho nên lựa chọn chờ thêm một hồi.
Lúc này, hai mắt bọn nhỏ trừng to, tò mò nhìn người đàn ông trước mặt.
Mễ Á vỗ vai đứa bé bên cạnh, dịu dàng thúc giục:

- Mau hành lễ, gặp qua thành chủ đại nhân.

- Xin chào thành chủ đại nhân !
Bọn nhỏ nghe vậy lập tức khẩn trương, lắp bắp khom lưng hành đại lễ.
Trái tim của bọn chúng đập nhanh vô cùng, có người khẩn trương đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng tất cả đều tò mò nhìn Mục Lương.
Đây chính là thành chủ, người đã cho chúng ta một cuộc sống tốt đẹp?
- Mọi người đã quen ở Viện Mồ Côi chưa?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
- Thành chủ đại nhân, hiện tại chúng ta sống rất tốt.
Một đứa bé gan lớn lập tức trả lời.
- Thành chủ, cám ơn chú.
Đứa bé đó lại khom lưng hành lễ lần nữa.
- Thành chủ đại nhân, cám ơn lòng tốt của chú!
Giống như phản ứng dây chuyền, những đứa bé còn lại cũng cúi người hành đại lễ lần nữa, thậm chí có vài đứa nhỏ còn òa khóc.
Bọn họ biết, cuộc sống thoải mái hiện giờ đều là do thành chủ đại nhân ban tặng.
Mễ Á chớp mắt vài cái, trong lòng bùi ngùi mãi thôi, bọn nhỏ quả là rất hiểu chuyện.
Mục Lương mím môi, nhìn đôi mắt ngây thơ và hồn nhiên của bọn nhỏ, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu vô cớ, nghẹn ngào rất lâu, cuối cùng mới nghẹn ra được một câu:

- Học tập cho giỏi, sau này trở thành người có ích cho thành Huyền Vũ.

- Vâng, thành chủ.
Bọn nhỏ gật đầu lia lịa, trên gương mặt non nớt tràn đầy nghiêm túc.
Mục Lương phất tay, bình tĩnh nói:

- Được rồi, mọi người đi ăn tối đi.

- Đi rửa tay trước.
Mễ Á dặn dò.
- Được.
Bọn nhỏ lại hành lễ với Mục Lương, tiếp đó chạy về phía tòa nhà cư trú.
Bọn nhỏ đều rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận