Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1421: Lễ Vật Của Thành Huyền Vũ



- Trà Tinh Thần là cái gì?

Quốc vương nghiêng đầu hỏi.

Hai mắt Bạch Sương lòe lòe tỏa sáng, giới thiệu:

- Cha, trà Tinh Thần chính là thứ tốt, uống vào có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể đề cao tinh thần lực......

Nghe vậy vẻ mặt quốc vương trở nên nghiêm túc hơn, nếu những lời con gái nói đều là sự thật, vậy trà Tinh Thần kia là một loại trân phẩm cực kỳ quý.

Lão buông trà cụ gốm sứ trong tay xuống, rồi cầm lấy hộp ngọc lưu ly đựng trà, cẩn thận đánh giá một phen.

………..

Hồ Tiên chắp hai tay trước người, tao nhã nói:

- Quốc vương bệ hạ, lần này ta tới là đại biểu cho thành chủ đại nhân chúng ta, muốn cùng quý vương quốcthiết lập quan hệ ngoại giao, tiến hành hợp tác kinh doanh...

Cô nói xong những lời Mục Lương đã dặn dò, chỉ là những lời đó đã được cô thoáng trau chuốt lại một chút.

- …- Quốc vương Hải Đinh đang suy tư về nội dung Hồ Tiên vừa nói, tuy rằng từ ngữ hơi cổ quái, nhưng lão vẫn hiểu được ý chung.

Bạch Sương đề nghị:

- Cha, chúng ta mời Mục Lương các hạ tới tham gia tiệc tối đi, sau đó lại ngồi xuống giao lưu.

Quốc vương có chút đăm chiêu gật đầu nói:

- Ừm, có thể.

Lão ngước mắt nhìn về phía Hồ Tiên, bình thản nói:

- Thay ta cám ơn thành chủ các ngươi, ta mời hắn tới tham gia tiệc tối hoàng cung, hy vọng hắn có thể đến.

Hồ Tiên tao nhã nói:

- Được, ta sẽ thuật lại ý của bệ hạ.

Quốc vương mỉm cười gật đầu, lực chú ý của lão lần thứ hai lại dừng trên bình gốm sứ và trà cụ.

Hồ Tiên lắc lắc đuôi hồ ly, lanh lảnh nói:

- Bệ hạ, chúng ta phải đi về trước.

Quốc vương ngẩng đầu, bình thản nói:

- Được, Nguyệt Di ngươi tiễn Hồ Tiên các hạ một đoạn.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Di hơi hơi quỳ gối.

Cô mang theo Hồ Tiên và Diêu Nhi rời khỏi sảnh chính, men theo đường cũ đi ra bên ngoài. Lúc này bên trong chính sảnh chỉ còn lại hai người Bạch Sương và quốc vương.

Quốc vương kéo tay con gái, thành thật:

- Sương Nhi ơi, ăn ngay nói thật đi, sau khi ngươi rời khỏi hoàng cung đã tới nơi nào?

Trong lòng lão vẫn là không tin câu chuyện về thành Huyền Vũ và một phiến đại lục khác, thậm chí còn hoài nghi con gái mình đã bị che kín hai mắt.

- Cha, vừa rồi ta đều nói thật nha!

Bạch Sương trừng lớn đôi mắt đẹp màu tím, bày ra bộ dáng thương tâm khổ sở.

- Đều là sự thật?

Quốc vương hơi hơi nhăn mày.

- Đương nhiên là thật, sau khi ta rời khỏi hoàng cung đã trà trộn vào một đội mạo hiểm, theo bọn họ ra biển.

Bạch Sương ngây thơ nói:

- Sau đó gặp gió lốc, ngoài ý muốn đi qua bên kia kênh Sương Mù, tất cả những thứ này đều là sự thật.

- Thật sao?

Quốc vương nhăn mày càng sâu, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của con gái.

- Là thật mà.

Bạch Sương thản nhiên gật đầu.

-....

Thân thể quốc vương từ từ dựa vào ghế, hắn đang suy nghĩ về chuyện một phiến đại lục khác, dường như bình gốm sứ trong tay cũng mất đi lực hấp dẫn.

Bạch Sương nghiêm trang nói:

- Cha, đừng có đánh chủ ý về phía thành Huyền Vũ.

Quốc vương cười khổ một tiếng, hỏi:

- Sương Nhi, ngươi biết cha đang suy nghĩ chuyện gì sao?

- Đương nhiên là ta biết.

Bạch Sương yêu kiều hừ một tiếng, lộ ra biểu tình ta đã nhìn thấu suy nghĩ của ngươi.

Không đợi cha nói chuyện, vẻ mặt cô đã trở nên nghiêm túc, thành thật nói:

- Cha, đừng nghĩ tới chuyện trêu chọc thành Huyền Vũ, chúng ta đánh không thắng bọn họ.

- Ngươi xác định?

Quốc vương lộ vẻ mặt kinh ngạc, vì sao con gái lại nói như vậy?

- Ta khẳng định.

Bạch Sương dùng sức gật đầu. Sau đó cô nghiêm mặt gằn từng chữ:

- Cha, Mục Lương là cường giả cấp thánh.

- Cấp thánh?

Hai mắt quốc vương nở to, âm thanh đề cao hơn vài phần.

Vùng đất mới phân chia thực lực từ cấp một tới cấp chín sau đó là cấp vương, cấp thánh, cấp chí tôn.

Bạch Sương nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, không chỉ Mục Lương, còn Tiểu Huyền Vũ nữa, nó cũng là ma thú cấp thánh, trong thành Huyền Vũ còn có rất nhiều ma thú cấp chín và cấp vương, đây đều là ta tận mắt nhìn thấy chúng.

- Sương Nhi, đừng lừa cha.

Quốc vương cũng nghiêm túc lên.

Bạch Sương giẫm mạnh chân, đề cao thanh âm nói:

- Cha, những lời ta nói đều là sự thật!

-...

Quốc vương co rút khóe miệng, rồi rơi vào trầm tư.

Bạch Sương hai tay chống nạnh, dịu dàng nói:

- Cha, nếu vẫn không tin, ngươi cứ mời mẹ lại đây, để cho mẹ thi triển ma pháp nói thật.

Mẹ của cô, chính là vương hậu Vương quốcHải Đinh, thực lực chỉ có cấp sáu, nhưng biết thi triển ma pháp nói thật.

Ma pháp nói thật, tên như tác dụng, là loại ma pháp có thể làm cho người ta nói thật, thuộc loại ma pháp siêu cấp rất khó học.

Loại ma pháp này có tính chất đặc thù, phải dựa vào thiên phú, nó không có liên quan tới uy lực mạnh yếu, nhưng lại phụ thuộc vào linh hồn mạnh yếu.

Đương nhiên, bởi vì nguyên nhân quá đặc thù, cho nên thương tổn của nó sẽ kém hơn rất nhiều so với những loại siêu giai ma pháp nguyên tố khác.

Ma pháp cũng chia cấp bậc, từ manh tới yếu phân biệt là ma pháp cấm chú, ma pháp cấp thiên, ma pháp siêu cấp, ma pháp cao cấp, ma pháp trung cấp, ma pháp sơ cấp.

- Không cần, ta tin những gì Sương Nhi nói.

Quốc vương lúng túng nói.

- Ngươi không tin.

Bạch Sương liếc mắt đầy xem thường, không có chút bộ dáng công chúa nào.

- Ha ha ha ha, ta tin, thật sự tin rồi.

Quốc vương cười ha ha, tâm tình của hắn đã tốt lên rất nhiều. Hắn quyết định chờ tới bữa tiệc tối, phải thử sâu cạn của thành chủ Thành Huyền Vũ trước đã, rồi mới đưa ra tính toán sau này.

Bạch Sương kéo tay quốc vương, quơ quơ qua lại, oán trách nói:

- Cha, ta thật sự không có lừa ngươi, Thành Huyền Vũ thật sự không thể trêu vào, nó rất mạnh mẽ.

- Ta đã biết.

Quốc vương vỗ tay con gái, trấn an cảm xúc của cô.

Đạp đạp đạp… bên ngoài chính sảnh truyền đến tiếng bước chân vội vã.

- Sương Nhi, Sương Nhi của ta đã trở lại rồi sao?

Người chưa đến, thanh âm lo lắng đã truyền vào chính sảnh.

- Mẹ!

Bạch Sương nghe tiếng, vội vàng đứng lên.

Đạp đạp đạp… Phó Linh Na bước nhanh vào chính sảnh, liếc mắt một cái đã thấy được Bạch Sương, trong nháy mắt đôi mắt màu tím của bà đã chuyển thành màu đỏ.

- Mẹ, ta rất nhớ ngươi.

Bạch Sương lao nhanh qua, ôm cổ Phó Linh Na.

Nước mắt Phó Linh Na lã chã tuôn rơi, ôm con gái khóc không thành tiếng:

- Sương Nhi ơi, rốt cục ngươi cũng trở lại.

Bà là vương hậu vương quốc Hải Đinh, là mẹ của Bạch Sương, trên đầu là mái tóc dài màu vàng được những chiếc trâm cài tóc cố định ở phía sau, dung mạo có bảy tám phần tương tự với Bạch Sương.

- Mẹ, thực xin lỗi, ta không nên tùy hứng chạy ra bên ngoài, khiến ngươi lo lắng.

Bạch Sương vừa khóc vừa nhận sai, nước mắt giống như không cần tiền lã chã tuôn rơi.

- Sương Nhi ơi, ngươi đã làm ta sợ muốn chết, hiện tại trở về là tốt rồi, không có việc gì...

Phó Linh Na nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, vừa nói vừa an ủi.

- Được rồi, đừng khóc, nếu người ngoài nhìn thấy thì không hay đâu.

Quốc vương thở dài nói.

- Hừ, ai có thể nhìn thấy?

Phó Linh Na trừng mắt nhìn quốc vương một cái.

- Linh Na.

Quốc vương dùng giọng hơi có chút bất đắc dĩ.

- Sương Nhi, theo ta đi về điện phía sau, để ta nhìn kỹ ngươi xem.

Phó Linh Na kéo tay con gái, xoay người muốn rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận