Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1111: Còn Thân Nhân Ở Trên Đời Thật Tốt

- Thu phục!

Già Lạc thu tay lại đứng yên, tinh hạch hung thú trong thân thể người đàn ông tóc bạc đã bị lấy ra.

Cô tập trung tinh thần đánh người đàn ông tóc bạc, chờ mong hắn có thể tự mình tỉnh lại, để chứng minh phương pháp của cô không hề sai lầm.

- Y nha?

Tinh Linh Tinh Thần ghé lên đầu Mục Lương, chơi đùa với những lọn tóc của anh. Tiểu Tinh Linh cất tiếng hỏi xem anh có muốn xử lý những chiếc lá cây kia không.

- Không cần, chờ một chút nữa xem.

Mục Lương nâng tay lên vỗ đầu Linh Nhi.

Khải Na tò mò nhìn, tim cô đập thật nhanh, bởi vì sắp được nhìn thấy con gái mình nên cô hơi khẩn trương một chút.

- Khụ khụ!

Một tiếng ho khan yếu ớt vang lên. Trên bàn làm việc, người đàn ông tóc bạc đang ho khan, ngay sau đó, hắn lập tức mở đôi mắt của mình.

- Tỉnh rồi!

Đôi mắt đẹp của Già Lạc tỏa ánh sáng.

Người đàn ông tóc bạc đã thức tỉnh, đồng nghĩa với phương pháp của cô là đúng.

- Nơi này là đâu?

Lôi Đức Lợi Sâm lộ ra vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía đám người Mục Lương.

Già Lạc tao nhã nói:

- Nơi này là thành Huyền Vũ.

- Thành Huyền Vũ là nơi nào?

Lôi Đức Lợi Sâm nhíu mày, ánh mắt hắn trở nên cảnh giác.

- Ngươi còn nhớ rõ mình là ai không?

Già Lạc hỏi.

Lôi Đức Lợi Sâm ngạo nghễ nói:

- Đương nhiên nhớ rõ, ta là Lôi Đức Lợi Sâm, một thương nhân hành hoang.

- Vậy ngươi còn nhớ rõ chuyện trước khi ngươi hôn mê không?

Già Lạc tiếp tục hỏi.

- Trước khi ta hôn mê…

Lôi Đức Lợi Sâm sửng sốt, đột nhiên hắn cảm thấy đầu đau nhức, dường như hắn đang nhớ lại chuyện gì đó.

Hắn đứt quãng nói:

- Ta, ta đến thành Tương Lai, đi tới… Đi tới đã bị người ta đánh hôn mê, chuyện sau đó ta không còn nhớ nữa …

Ngày đó, hắn phải tới Thành Tương Lai giao dịch, muốn mang tài liệu hung thú do bộ lạc mình thu được bán ra ngoài, không nghĩ tới bị người đánh cắp.

- Thực lực của ngươi cũng không cao, tại sao lại bị lựa chọn trở thành đối tượng thí nghiệm chứ?

Đôi mắt Già Lạc lộ ra vẻ thương hại.

- Đối tượng thí nghiệm?

Lôi Đức Lợi Sâm ngạc nhiên.

Già Lạc bình tĩnh nói:

- Là thí nghiệm linh khí hóa thân thể con người của thành Tương Lai, ngươi cứ kiểm tra thân thể của mình sẽ biết.

Lôi Đức Lợi Sâm cúi đầu, sau đó hắn lại một lần nữa sững sờ.

- A…

Tiếp theo, tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết lại vang lên.

Mục Lương đành phải thi triển Tơ Nhện Thiên Ảnh, làm cho Lôi Đức Lợi Sâm tỉnh táo lại.

Già Lạc ôm hai tay trước người, thản nhiên nói:

- Đừng kích động, ta sẽ kể những chuyện đã xảy ra cho ngươi.

Cô rất kiên nhẫn, lặp lại những lời đã nói với Khải Na cho Lôi Đức Lợi Sâm nghe.

- Cho nên, mọi việc những chuyện này đều do hai vị trưởng lão của thành Tương Lai làm?

Lôi Đức Lợi Sâm nghiến răng nghiến lợi nói.

- Có thể nói như vậy.

Già Lạc chớp chớp con ngươi xanh da trời.

- Đáng giận. Thành Tương Lai, ta muốn tới đó ném nó đi!

Lôi Đức Lợi Sâm phẫn nộ lên tiếng, khí thế cấp bảy khuếch tán ra ngoài.

Mục Lương ngước mắt lên, lạnh nhạt hỏi:

- Lấy thực lực cấp bảy của ngươi, làm sao ném thành Tương Lai đi được?

- Đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Thành Tương Lai, đều là cao thủ cấp tám.

Già Lạc nhẹ nhàng nói một câu.

- …

Lôi Đức Lợi Sâm há miệng thở dốc, cả người giống như bóng bị xì hơi, suy sụp cúi đầu. Hắn cười thảm nói:

- Ta vẫn là quá yếu.

- Quân tử báo thù, mười năm không muộn, chờ tới khi ngươi đủ mạnh mẽ, lại báo thù đi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Đúng, ta phải trở nên mạnh mẽ sau đó lại đi báo thù.

Lôi Đức Lợi Sâm đã lấy lại tâm tình.

- …

Già Lạc cảm thán không thôi, Lôi Đức Lợi Sâm đúng là tâm tính dễ bình phục. Nếu cô trải qua sự biến đổi kinh khủng như vậy, chắc chắn không nhanh phục hồi như hắn được.

- Chuyện này, cảm ơn các ngươi đã cứu ta.

Lôi Đức Lợi Sâm từ trên bàn làm việc đi xuống. Hắn trịnh trọng xoay người hành lễ với Mục Lương.

- Thuận tay mà thôi.

Mục Lương ăn ngay nói thật.

Vốn dĩ anh chỉ tính toán mang Khải Na đi, nhưng lo lắng sau khi Lôi Đức Lợi Sâm bị linh khí hóa vẫn còn có một chút trí nhớ, vì thế thuận tay cũng mang cả hắn đi.

- Các hạ nói đùa.

Lôi Đức Lợi Sâm cảm kích nói.

Mục Lương chỉ cười khẽ vài tiếng, anh cũng không giải thích.

Đạp đạp đạp...... Ngoài cửa, tiếng bước chân vội vã truyền đến.

Tinh thần Khải Na chấn động, tầm mắt cô dừng lại trên cửa phòng.

Ken két… Cửa phòng bị đẩy ra, cô gái tai thỏ mang theo Diêu Nhi đã trở lại.

- Mục Lương, ta đã mang Diêu Nhi đến.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

- Thành chủ đại nhân, tìm ta có chuyện gì sao?

Diêu Nhi ngoan ngoãn hành lễ với Mục Lương. Mục Lương đưa tay chỉ về phía người phụ nữ tóc xanh, ôn hòa hỏi:

- Có nhận ra cô ấy không?

- Diêu Nhi!

Âm thanh Khải Na run rẩy, con ngươi xanh biếc rất nhanh đã phiếm hồng.

Tuy rằng con gái cô đã trưởng thành rất nhiều, nhưng hình dáng bây giờ vẫn còn nhiều nét quen thuộc như lúc Diêu Nhi còn nhỏ. Nhất là đôi mắt của Diêu Nhi, vẫn tinh thuần như ngọc lục bảo, không có gì thay đổi.

- Ngươi là...

Diêu Nhi chần chờ một chút. Cô có một chút cảm giác quen thuộc với người phụ nữ trước mặt, đó là một loại cảm giác đột nhiên nảy lên từ sâu thẳm trong cõi lòng cô.

- Ta là mẹ của ngươi, Diêu Nhi!

Khải Na kích động nói.

- Mẹ?

Thân thể Diêu Nhi run lên, năng lực thức tỉnh nói cho cô biết, người phụ nữ trước mắt này không hề nói dối. Đôi mắt cô bắt đầu phiếm hồng, nước mắt đong đầy.

- Ngươi, ngươi gạt ta?

Diêu Nhi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

- Ta không lừa ngươi, ngươi là người rõ ràng nhất mà...

Sắc mặt Khải Na tái nhợt, nước mắt lăn dài trên má, dùng thanh âm run rẩy nói:

- Diêu Nhi… Không nhận ra mẹ sao?

Diêu Nhi cắn môi dưới. Cô đưa ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Mục Lương. Mục Lương gật đầu.

- Mẹ!

Diêu Nhi như đã nghẹn thật lâu, tiếng khóc lập tức lớn lên. Cô nhào vào trong lòng mẹ mình, miệng nghẹn ngào:

- Mẹ, ta rất nhớ ngươi...

- Ta cũng nhớ ngươi.

Khải Na ôm chặt con gái vào lòng.

Mục Lương nâng tay ra hiệu, đám người Nguyệt Thấm Lan cũng hiểu ý anh, bọn họ lần lượt rời khỏi thư phòng, để lại không gian cho cô hầu gái nhỏ và Khải Na.

- Còn thân nhân ở trên đời thật tốt.

Lôi Đức Lợi Sâm cảm thán nói. Hắn là một cô nhi, trên thế giới này hắn không còn thân nhân nữa.

- Ngươi đã trở thành như vậy có còn ăn gì nữa được không?

Mễ Nặc ma xui quỷ khiến hỏi một câu.

- Ta, không cần ăn gì hết, chỉ cần uống một chút nước, còn cần hấp thu năng lượng từ tinh hạch hung thú.

Lôi Đức Lợi Sâm khờ khạo nói.

Nước là nguồn suối sinh mệnh, đại não của hắn vẫn thuộc về một dạng sinh mệnh, cho nên cần bổ sung hơi nước.

- Coi tinh hạch hung thú là thức ăn?

Mục Lương nhướng mày.

- Ừm, một ngày phải ăn năm viên.

Lôi Đức Lợi Sâm đưa tay lên khoa tay múa chân nói.

- Như vậy sao...?

Mục Lương chậm rãi gật đầu, một ngày ăn năm viên tinh hạch hung thú, cũng không nhiều.

Già Lạc sắc bén hỏi:

- Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?

- Ta không biết...

Lôi Đức Lợi Sâm cúi đầu, nhìn thấy thân thể được làm từ tài liệu hung thú, hắn lại buồn bực.

- Còn năm mươi ngày nữa, thuỷ triều hư quỷ sẽ đến. Nếu ngươi chưa biết đi đâu, có thể tạm thời ở lại đây.

Mục Lương lạnh nhạt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận