Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1942: Vệ Thành Số Bảy



Sau này, vấn đề ngày đêm ở trên lưng rùa đều dựa vào Trà Thụ Sinh Mệnh.

Tuy không thể nhìn thấy mặt trời bên trong kênh Sương Mù, nhưng Lĩnh Vực Sinh Mệnh mà Trà Thụ Sinh Mệnh thả ra lại có hiệu quả toả sáng, thậm chí là còn tốt hơn cả ánh mặt trời, lại còn không gây ra cảm giác bỏng cháy da người.

Mục Lương trở lại Trung Ương, ăn cơm xong lại vùi đầu ở bên trong phòng làm việc, quyết định mau chóng chế tạo ra cột thu lôi.

Mễ Nặc đong đưa tai thỏ, nghi ngờ hỏi:

- Mục Lương lại muốn làm cái gì vậy?

- Không biết, anh ấy chưa nói gì cả.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, bưng ly sữa thú ấm áp trước mặt lên và từ từ nhấm nháp.

- Ta chỉ tò mò một chút thôi.

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Chắc là có ý tưởng mới, chờ đến tối nay sẽ biết thôi.

- Ừm.

Mễ Nặc ngây thơ gật đầu, rồi đứng dậy rời đi nhà ăn, việc quét tước giao cho các tiểu hầu gái, cô muốn đi vẽ thẻ bài mới.

Nguyệt Phi Nhan đột nhiên hỏi:

- Ta muốn đi trượt băng, ai muốn đi cùng không?

- Ta, cùng đi thôi!

Ngải Lỵ Na vội vã hô to.

Tối hôm nay, cô không cần gác đêm, có thể thả lỏng một chút.

Cô gái tai thỏ nghe vậy chợt khựng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ rối rắm, cô rất muốn đi trượt băng và trượt tuyết, nhưng vẽ thẻ bài mới cũng rất quan trọng.

- Mễ Nặc, muốn chơi thì cứ đi đi.

Nguyệt Thấm Lan buồn cười lên tiếng.

Mễ Nặc buồn bực nói:

- Nhưng ta còn phải vẽ thẻ bài mới nữa...

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Khi nào trở về thì vẽ cũng được, hoặc có thể để ngày mai vẽ tiếp.

- A, như vậy có được không?

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng lên.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đương nhiên, hiện tại Tiểu Huyền Vũ ở bên trong kênh Sương Mù, không có khách đến mua thẻ bài, cho nên không cần phải sốt sắng.

- Vậy thì ta đi trượt băng!

Mễ Nặc nghe vậy hai mắt tỏa sáng.

Nguyệt Phi Nhan thúc giục:

- Nếu đi thì ngươi mau thay quần áo ấm, đi sớm còn có thể chơi lâu một chút.

- Được rồi, ta đi thay quần áo ngay đây.

Mễ Nặc vội vàng gật đầu, hào hứng trở về Thiên Điện.

………

Sáng sớm, trong phòng ăn ở cung điện, các cô gái đang thưởng thức bữa sáng.

Nguyệt Thấm Lan đi vào nhà ăn nhưng không nhìn thấy Mục Lương bên trong, kinh ngạc hỏi:

- Mục Lương còn ở phòng làm việc chưa ra sao?

Hồ Tiên quyến rũ giải thích:

- Ừm, ta có bảo Tiểu Lan đi xem, cô bé nói anh ấy vẫn còn đang nghiên cứu linh khí, không ăn sáng.

- Vậy một lúc nữa bảo Tiểu Lan đưa chút thức ăn đến.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy ngồi xuống phân phó.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu.

Các cô gái trò chuyện, tới đoạn thú vị sẽ cười khúc khích, tiếng cười như chuông bạc vang khắp phòng ăn.

Nửa tiếng sau bữa sáng kết thúc.

Nguyệt Thấm Lan vén sợi tóc qua tai, hỏi:

- Ta muốn đi Vệ Thành Số Bảy, có ai muốn đi với ta không?

- Đi Vệ Thành Số Bảy làm cái gì thế?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Hai ngày trước ra lò một nhóm ngói, mấy ngày nay công nhân đều cần sử dụng cho nên ta dự định đến đó quan sát một chút, hỏi xem có ai muốn theo ta không?

Ny Cát Sa nhẹ giọng nói:

- Hôm nay ta rảnh rỗi, đi với ngươi một chút.

- Tốt.

Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng.

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc hỏi:

- A, mẹ, ngày hôm nay không có huấn luyện những người quản lý kia sao?

- Bọn họ cũng sẽ cùng đi.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích một câu.

- À, ra là vậy.

Nguyệt Phi Nhan phồng miệng.

- Thế nào, ngươi cũng muốn đi à?

Nguyệt Thấm Lan quay đầu hỏi.

Nguyệt Phi Nhan vội xua tay, nói:

- Ta không rảnh đâu, ta còn phải chiêu binh, hôm nay cũng có huấn luyện, ta bận lắm, đi không được.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, ưu nhã nói:

- Vậy thì thật là đáng tiếc.

Trên mặt của Nguyệt Phi Nhan lộ vẻ hồ nghi, nheo mắt hỏi:

- Mẹ, ngươi đang cười trên nỗi đau của người khác phải không?

Lại là cảnh tượng mẹ con trêu đùa nhau.

- Không thể nào.

Ý cười trên khóe môi của Nguyệt Thấm Lan càng đậm hơn, liếc con gái một cái, quở trách:

- Đừng học được một câu thành ngữ trong TV rồi dùng lung tung như vậy.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì:

- Ta biết rồi.

Nguyệt Thấm Lan hài lòng gật đầu, đứng dậy rời khỏi cung điện cùng với Ny Cát Sa.

Ny Cát Sa hỏi:

- Chị Thấm Lan, chúng ta đến Vệ Thành Số Bảy bằng cách nào?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ngồi Ong Thợ, khu Trung Ương có hai con Ong Thợ cấp 7, bay hai mươi phút là có thể đến Vệ Thành Số Bảy rồi.

Một con Ong Thợ Cấp 7 có thể chở năm, sáu người một lần, so với Ong Thợ cấp 6 là tọa kỵ của binh sĩ Không Quân thì năng lực bốc xếp và vận chuyển mạnh hơn gấp sáu lần.

- Cũng được.

Ny Cát Sa chậm rãi gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan dặn dò:

- Ngươi đi chuẩn bị Ong Thợ, ta đi ra bên ngoài khu Trung Ương trước, nhóm người của Mai Dĩ chắc đã tới rồi.

- Vâng.

Ny Cát Sa lên tiếng, cất bước đi đến nơi nuôi dưỡng Ong Thợ ở tầng bốn.

Nguyệt Thấm Lan đi tới tầng một, cưỡi xe thú đi đến cổng chính khu Trung Ương.

Sau năm phút, cô nhìn thấy đám người Mai Dĩ ở ngoài cổng lớn.

- Dừng xe.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt mở miệng.

Xe thú nhanh chóng dừng lại, nàng bước xuống xe, ưu nhã tiến đến mấy người Mai Dĩ.

- Thư ký đại nhân!

Mai Dĩ và những người khác vội vàng hành lễ.

- Ừm.

Nguyệt Thấm Lan nhìn thoáng qua bọn họ, mỗi người đều có tinh thần rất tốt.

Vô Lại Nhãn hàm hậu hỏi:

- Thư ký đại nhân, khi nào thì chúng ta xuất phát?

- Chờ một chút.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói.

Một người quản lý khác cung kính hỏi:

- Thư ký đại nhân, có cần ta đi gọi vài chiếc xe thú đến đây không?

Nguyệt Thấm Lan bình thản nói:

- Hôm nay chúng ta không ngồi xe thú, quá chậm.

- Thư ký đại nhân, Vệ Thành Số Bảy ở rất xa sao?

Mai Dĩ kinh ngạc hỏi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp:

- Đương nhiên, ngồi xe thú cần phải mất ít nhất nửa giờ.

- Lâu tới như vậy sao!

Hai mắt của Mai Dĩ và những người khác trừng lớn.

Nguyệt Thấm Lan không để ý đến đám người kinh ngạc, mà là quay đầu nhìn về phía sau, cô đã nghe được tiếng ông ông quen thuộc.

- Ong ong ong ~~~

Trong ánh mắt ngạc nhiên của đám người Mai Dĩ, hai con Ong Thợ cấp 7 từ trên trời giáng xuống, đáp xuống ngoài cổng lớn Trung Ương.

Ny Cát Sa ngồi ở phía sau Ong Thợ, phất tay nói:

- Chị Thấm Lan, có thể xuất phát rồi.

- Ừm.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái, rồi quay đầu nhìn về phía đám người Mai Dĩ vẫn còn đang sửng sốt, bình tĩnh nói:

- Mai Dĩ đi theo ta, những người còn lại cùng nhau lên một con Ong Thợ khác.

Hiện tại, trong nhóm người quản lý Vệ Thành chỉ có Mai Dĩ là nữ, năm người còn lại đều là nam.

- Vâng.

Vô Lại Nhãn và những người khác vội vã cung kính gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận