Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 260: Điều Khiển Nguyên Tố Lôi

Đôi môi đỏ mọng của ba cô gái nhếch lên, nhìn vào đôi mắt của thú Lôi Linh ngốc nghếch.
- Hả?
- Không có chuyện gì, chỉ là thú Lôi Linh phá vỡ vỏ trứng mà thôi.
Mục Lương nâng thú Lôi Linh trong tay lên, đưa về phía trước.
- Í? Đây chính là thú Lôi Linh sao, thật là đáng yêu quá đi!
Ngải Lỵ Na ngạc nhiên lên tiếng, tò mò tiến lên phía trước để quan sát.
Thú Lôi Linh cũng không sợ, dùng cái đuôi xinh xắn, dùng chi trước thấp bé để lay lay ngón tay của Ngải Lỵ Na.
Sau khi Ngôn Băng quan sát tỉ mỉ, mở miệng phê bình:
- Nhìn sơ qua... một chút mạnh mẽ cũng không có.
- Dễ thương kèm theo ngốc nghếch.
Trái tim thiếu nữ của Ly Nguyệt lan tràn, nhẹ nhàng hỏi:
- Ta có thể ôm nó một chút không?
- Được.
Khóe miệng của Mục Lương nâng lên một nụ cười.
Anh nói thầm trong lòng:
- Hệ thống, thuần hóa.
- Keng! Kiểm tra phát hiện Kỳ Lân đạt đến sinh mệnh cấp 3, đang thuần hóa.
- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần hóa, Kỳ Lân cấp 3 thuần hóa thành công.
Bề ngoài cơ thể của Kỳ Lân lóe lên ánh sáng màu tím, bàn tay đang vươn ra của Ly Nguyệt lại thụt về.
- Keng! Có kế thừa thiên phú: Phóng Điện của Kỳ Lân hay không?
- Kế thừa.
Mục Lương thầm nói trong lòng.
- Keng! Đang thay đổi phóng điện... thích ứng kế thừa hoàn tất.
Mục Lương khóe léo nhét Kỳ Lân vào trông lòng cô gái tóc trắng.
Sau đó anh giơ tay lên, ánh sáng màu tím lưu lại ở trên năm ngón tay, hiện ra một vòng cung màu tím.
Mục Lương nhìn quanh thư phòng, không tìm được đối tượng để thí nghiệm năng lực.
Ngải Lỵ Na đưa tay nghịch khuôn mặt của Kỳ Lân, ngây thơ nói:
- Thật là đáng yêu, thịt rất mền.
- Đáng yêu như vậy, nhất định là con cái rồi!
Ly Nguyệt ôm Kỳ Lân, ngay lập tức muốn lật người nó lại.
Mục Lương vội vã ho khan hai tiếng:
- Khái khái, nó là con cái.
- Con cái sao, vậy cái kia.. chẳng phải là sẽ sinh được rất nhiều con hay sao?
Ngải Lỵ Na vui vẻ nói.
Kỳ Lân đáng yêu như vậy, tốt nhất là có thể sinh được nhiều con.
- Mục Lương, thực lực hiện tại của nó là cấp bao nhiêu?
Ly Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
- Cấp ba.
Mục Lương đưa tay vuốt cằm của Kỳ Lân, nó thoải mái híp mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hưởng thụ.
- Mới sinh ra mà đã là cấp ba rồi, lớn lên sẽ càng không đơn giản.
Ngải Lỵ Na giương môi lên.
- Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài.
Tiếng nói ôn hòa của Mục Lương.
Ly Nguyệt đoán được dự tính của anh, nhẹ giọng hỏi:
- Mục Lương, ngươi muốn đem nó đi tiến hóa sao?
- Ừm, nó bây giờ vẫn còn quá yếu.
Mục Lương vươn tay ra ôm lại Kỳ Lân vào trong lòng.
Dáng vẻ ngốc nghếch của Kỳ Lân giống như một chú chó ngốc, một chút uy hiếp cũng không có.
Mục Lương ôm thú Lôi Linh đến trước cửa cung điện bên ngoài, nơi này đủ rộng rãi.
Thư phòng quá nhỏ, tham khảo Kỳ Nhông Ba Màu và Nhện Quỷ Đỏ, sau khi thăng cấp cơ thể cũng sẽ tương ứng trở nên lớn hơn.
Vì để an toàn, Mục Lương vẫn là lựa chọn nơi rộng rãi để thăng cấp Kỳ Lân.
Bên ngoài Phủ Thành Chủ.
Mục Lương đặt Kỳ Lân ngốc nghếch xuống mặt đất trống.
- Ngao ngao!
Kỳ Lân ngồi xổm xuống như một quả bóng mập mạp.
Mục Lương khẽ nhếch miệng lên, cúi xuống, ngón tay búng nhẹ lên trên trán của Kỳ Lân.
Anh ra lệnh cho hệ thống:
- Hệ thống, trực tiếp tiến hóa Kỳ Lân lên cấp 7.
- Keng! Kỳ Lân cấp 3 tiến hóa lên 4 cấp, trừ 1111000 điểm tiến hóa.
- Keng! Kỳ Lân tiến hóa lên cấp 7 thành công.
- Keng! Thiên phú Phóng Điện thăng tiến thành: Điều Khiển Nguyên Tố Lôi.
- Keng! Đang thích ứng Điều Khiển Nguyên Tố Lôi... Truyền thừa hoàn Tất.
Mục Lương cảm thấy cơ thể có một dòng nước ấm chảy qua, loại cảm giác ấy thoáng qua rồi biến mất, cơ thể lại được cường hóa, chỉ là mức độ cường hóa hóa quá nhỏ.
Ánh sáng màu tím le lói trước Phủ Thành Chủ, âm thanh sấm sét màu tím nổ vang, cả người Kỳ Lân chìm đắm trong ánh sáng màu tím, cơ thể bắt đầu biến lớn hơn.
Đám người của Ly Nguyệt vội vàng lùi lại, nếu như bị tia điện màu tím bắt trúng, e rằng sẽ mất nửa cái mạng.
Tia chớp màu tím lóe ra càng trở nên tối hơn, ánh sáng màu tím ngưng tụ, hiện ra bóng dáng của Kỳ Lân sau khi thăng cấp.
Thân hình của nó lúc trước xinh xắn đã trở nên lớn hơn, bây giờ nó đã cao đến năm mét, chiều dài cũng gần tám mét, quanh người có tia điện màu tím, cái cổ mọc ra một cái bờm lông màu tím.
Bốn chân nhỏ bé trước đó cũng trở lên to dài, năm móng vuốt sắc nhọn dễ dàng ghim xuống mặt đất.
Chiếc đuôi dài hai mét đang đung đưa, tia điện màu tím ở bên trên bộ lông ở phần đuôi của nó càng thêm sinh động, miếng vảy màu tím ở khắp trên người càng trở nên sáng bóng hơn, giống như những mảnh thủy tinh được khảm trên cơ thể.
- Càng giống như Kỳ Lân màu tím nhỉ.
Mục Lương thở dài nói.
Kỳ Lân tiến hóa lên cấp 7 uy phong lẫm liệt, một thân tia điện màu tím càng thêm ngầu hơn, so với dáng vẻ ngốc nghếch trước kia, hoàn toàn như sự khác biệt của trời và đất.
Anh mở bảng thuộc tính của mình ra.
- Thuần Hóa Sư: Mục Lương.
Thể lực: 293.8.
Tốc độ 261.8.
Sức mạnh: 252.6.
Tinh thần: 281.7.
Tuổi thọ: 24 tuổi trên năm 4916.
Điểm thuần hóa: 280.
Điểm tiến hóa: 3128201.
Năng lực:
Điều Khiển Nguyên Tố Lôi cấp 7.
Nước Mắt Thiên Sứ cấp 7.
.... Ẩn bớt...
Động vật thuần hóa:
Kỳ Lân.
Thiên phú: Điều Khiển Nguyên Tố Lôi cấp 7.
... Ẩn bớt...
Thực vật thuần hóa:
Đôi Cánh Thiên Sứ.
Thiên phú: Nước Mắt Thiên Sứ cấp 7.
... Ẩn bớt...
- Biến hóa không lớn !
Mục Lương lẩm bẩm nói thầm một câu.
Anh càng thêm mong đợi, đợi động vật thuần hóa tiến hóa lên cấp 8, thực lực của bản thân sẽ trở lên rất mạnh?
- Thật ngầu quá đi, ta có thể cưỡi một chút không?
Hai đôi mắt màu hồng nhạt của Ngải Lỵ Na lấp lánh, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Mục Lương nhìn về phía Kỳ Lân, dùng tâm ý tương thông truyền lại ý nghĩ của Ngải Lỵ Na, kết quả nhận được là ý từ chối.
Kỳ Lân cúi đầu xuống, thở hơi lên tóc đuôi ngựa màu hồng nhạt của cô gái.
- A !
Ngải Lỵ Na vội vàng trốn sau lưng của Mục Lương, chuyện đó không cần hỏi cũng biết Kỳ Lân sẽ từ chối.
- Trên người nó có ánh điện, sẽ làm ngươi bị thương.
Mục Lương bất đắc dĩ nói.
Bây giờ, Kỳ Lân còn chưa khống chế tốt năng lực thiên phú.
- Vẫn là lúc mới sinh ra dễ thương hơn.
Ngải Lỵ Na nhỏ giọng buồn bực nói.
Ly Nguyệt không dám đến quá gần Kỳ Lân, tia điện màu tím kia lúc đánh vào mặt đất, đã để lại những dấu ấn cháy đen.
Cô nhẹ giọng nói:
- Mục Lương, ngươi có phải là nên đặt cho nó một cái tên?
- Nếu như cả người nó đều là màu tím, vậy thì gọi nó là Tiểu Tử đi!
Mục Lương nói cái tên đã suy nghĩ từ trước, vừa dễ nhớ vừa dễ nhận biết.
- Ngao ngao!
Kỳ Lân kêu lên hai tiếng, đối với cái tên đó chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.
Khóe miệng của Mục Lương hơi nhếch lên, con Kỳ Lân này có chút kiêu ngạo.
Anh giơ tay lên sờ vào mũi của Kỳ Lân, cười nói:
- Sau này ngươi hãy ở Phủ Thành Chủ đi, muốn ra ngoài thì phải đi vòng ngoại thành, đói bụng thì có thể đi theo Vua Sói Mặt Trăng ra ngoài săn bắt.
- Ngao ngao!
Kỳ Lân gật đầu tỏ ý đã biết.
Nó thản nhiên bước vào cung điện, yên tĩnh dựa vào bên tường đi ngủ.
Ly Nguyệt chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Cô ghé vào bên tai của Mục Lương, nhỏ giọng hỏi:
- Mục Lương, những miếng vảy trên người của Tiểu Tử có phải là cũng có thể chế tạo thành linh khí?
- Ta sẽ thử sau.
Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên.
Thân thể đang nằm của Kỳ Lân không hiểu sao lại có chút ớn lạnh.
Nó ngẩng đầu lên, hình như có chuyện không tốt gì đó sắp xảy ra.
- Mục Lương đại nhân, ta nhìn thấy rồi!
Trên bầu trời, một thân đen đáp xuống, thân ảnh của Hi Bối Kỳ dần dần rõ ràng.
- Ngươi nhìn thấy cái gì?
Mục Lương cười cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận