Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1363: Người Bảo Vệ Lối Ra Vào



Bối Nhĩ Liên lộ ra vẻ xấu hổ nhưng vẫn không mất lễ phép nở nụ cười, sau đó cô cất bước đi tới mép tường thành, nhẹ nhàng đứng cạnh vách ngăn tường thành.

Cô phóng tầm mắt ra xa, nhưng lọt vào trong tầm mắt chỉ là một mảnh trắng xoá, cúi đầu xuống cũng trắng xoá.

Tường thành của thành Huyền Vũ cao tới mấy trăm mét, với độ cao này, hơn nữa còn gặp thời tiết sương mù, người đứng trên đỉnh tường thành không thể nhìn thấy mặt biển.

Bối Nhĩ Liên nghiêng đầu hỏi:

- Tiểu thư Ngải Lỵ Na, có phát hiện gì không?

- Không có, chẳng nhìn thấy gì hể.

Ngải Lỵ Na thở dài, buông kính viễn vọng trong tay xuống.

Nghe vậy Bối Nhĩ Liên nâng tay lên, khống chế gió thổi bay lớp sương mù trước mặt.

Vù vù hô…

Sau khi gió dừng lại, sương mù lần thứ hai vọt tới, lấp vào chỗ vừa trống không.

- Không có gì hay để xem, ta trở về đây.

Ngải Lỵ Na xoay người nhảy xuống khỏi vách ngăn tường thành.

Bối Nhĩ Liên không đi, cô ngồi xuống bên dưới vách ngăn tường thành, rồi cứ vậy mà im lặng nhìn sương mù trước mặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

…………

Mục Lương trở lại thư phòng.

Sau khi ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc, anh bắt đầu suy tư về cách xây dựng con đường ra vào kênh Sương Mù, nếu không chỉ với tầng sương mù kia chắc chắn không ngăn được những con thuyền khác xâm nhập.

- Nghĩ cái gì vậy?

Ly Nguyệt bưng lên trà nóng, đưa đến bên miệng Mục Lương

Anh nhấp một ngụm trà nóng từ tay cô gái tóc bạch kim, ôn hoà nói:

- Ta đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để tăng khả năng hạn chế người ra vào con đường trong kênh Sương Mù...

Nghe vậy Ly Nguyệt chớp chớp con ngươi bạch kim, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này rất đơn giản nha, trồng hoa Sương Mê ngay ở cửa vào là được rồi.

Mục Lương sửng sốt, sau đó mới từ từ gật đầu nói:

- Có lý.

Tiếp theo anh đứng lên bước nhanh ra bên ngoài. Ly Nguyệt buông chén trà xuống bàn cũng vội vàng đi theo.

Cô ôn nhu hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

Mục Lương dịu dàng nói:

- Đi tới khu vực của hoa Sương Mê.

Anh muốn đi tìm một ít hạt giống hoa Sương Mê, thừa dịp hiện tại đang có thời gian, phải gieo hạt giống nó xuống đó.

Ly Nguyệt giật mình đi theo anh rời khỏi khu Trung Ương, bay thẳng ra phía ngoại thành.

Sau đó không lâu, hai người đi tới vị trí của hoa Sương Mê, nơi này rất gần Phố Buôn Bán.

Hoa Sương Mê khổng lồ cảm nhận được Mục Lương đến, đóa hoa thật lớn lắc lư như hoan nghênh chủ nhân.

- Có hạt giống không?

Mục Lương đưa tay xoa phiến lá hoa Sương Mê, con ngươi màu đen lóe sáng.

Ào ào… Phiến lá thật lớn của hoa Sương Mê đong đưa, bông hoa ở cao nhất hạ thấp xuống, từ nhụy hoa rơi xuống hai hạt giống màu tím có kích thước bằng nắm tay, ngoại hình giống đậu Hà Lan.

Mục Lương ý niệm vừa động, hai hạt giống đã bay lơ lửng tới trước mặt anh.

- Tốt lắm.

Anh cho hoa Sương Mê ăn một nhóm nguyên tố sinh mệnh lớn, làm cho nó lại cao thêm hai mét.

Phiến lá hoa Sương Mê hoàn toàn buông lỏng ra, cả thân thể nó phát ra ánh sáng xanh, nguyên tố sinh mệnh nồng đậm làm cho nó cảm thấy sung sướng.

- Đi thôi, chúng ta tới lối vào kênh Sương Mù.

Mục Lương đưa tay nắm lấy eo nhỏ của cô gái tóc bạch kim, thân thể bay lên trời, thi triển tám lần cực tốc lao đi.

Ly Nguyệt ôm lấy thắt lưng anh, ở nơi này gió rất lớn, nhưng cô cảm thấy trái tim mình cực kỳ ấm áp.

Vài phút sau, hai người về tới lối vào của kênh Sương Mù.

- Ngay tại nơi này.

Mục Lương lơ lửng đứng ở không trung, ý niệm vừa động, làm cho cô gái tóc bạch kim bay bên cạnh mình.

Ly Nguyệt không dám làm ra bất kỳ một cử động nhỏ nào, cô chỉ đứng im lặng nhìn thân thể Mục Lương rơi xuống, khống chế đất cát trong đáy biển hở ra, hình thành một đảo nhỏ có đường kính chừng năm mươi mét nhô lên khỏi mặt biển.

Mục Lương dừng trên đảo nhỏ, thi triển nguyên tố sinh mệnh làm dịu cấu tạo và tính chất của đất đai trên đảo nhỏ, cũng khiến cho địa chất ở đây thích hợp cho thực vật sinh trưởng. Quá trình này giằng co chừng năm phút đồng hồ, sau đó, vốn dĩ đất đai còn mang theo mùi bùn nồng đậm nay đã giảm bớt đi rất nhiều.

- Chắc là được rồi.

Mục Lương lật tay, lấy ra một hạt giống hoa Sương Mê vùi vào trong bùn đất.

Anh ngưng tụ ra một đoàn nước trong, thấm ướt khu vực bùn đất kia, sau dó lần thứ hai thi triển Lĩnh Vực Sinh Mệnh, bắt đầu thúc đẩy hạt giống sinh trưởng.

Sau một tiếng giòn vang, hạt giống trong bùn đất bắt đầu nẩy mầm, mầm xanh chui từ dưới đất lên, lấy tốc độ kinh người sinh trưởng.

Mười phút sau, mầm xanh đã cao tới hai mươi mét, trở thành hoa Sương Mê chân chính.

- Còn chưa đủ.

Mục Lương ngưng tay làm trảo, để cho nguyên tố sinh mệnh ngưng tụ lại, rồi cho hoa Sương Mê hấp thụ. Nó đong đưa lá cây, tốc độ sinh trưởng lại nhanh hơn.

Mục Lương liên tiếp cho nó hấp thụ nguyên tố sinh mệnh, làm cho hoa Sương Mê càng ngày càng cao lớn.

Pha phá ba...

Hơn mười phút sau, nó đã cao tới một trăm hai mươi mét, dĩ nhiên cũng đạt tới kích thước của hoa Sương Mê cấp tám, đây là Mục Lương dùng nguyên tố sinh mệnh thúc đẩy nó tiến hoá.

Tám đóa hoa thật lớn nở rộ theo thứ tự.

- Khuếch tán sương mù mộng ảo ra, bao phủ phạm vi một cây số chung quanh.

- Thành công.

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt lưu chuyển ánh sáng màu bạc.

- Vì an toàn, vẫn nên thêm một tấm lá chắn ngọc lưu ly đi.

Mục Lương thi triển năng lực Điều Khiển Tinh Thể.

Ngọc lưu ly bao trùm cả tòa đảo nhỏ, hình thành một tấm lá chắn ngọc lưu ly với kích cỡ ba trăm mét, vẫn đủ để lưu lại không gian cho hoa Sương Mê sinh trưởng.

Như vậy, xem như hoàn thành thiết kế một trong những người bảo vệ lối ra vào.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, không cần lưu lại một con Thuỷ Tinh Ngư sao?

Mục Lương giải thích nói:

- Không cần, hoa Sương Mê cấp tám đã có thể hút nước biển, phân giải muối.

- Vậy là tốt rồi.

Ly Nguyệt hơi hơi há to miệng.

Mục Lương ôn nhu nói:

- Lúc sau khi phái người đến đóng ở đây, sẽ lưu lại một con Thuỷ Tinh Ngư.

Trong tương lai chờ tới khi con kênh này bắt đầu được đưa vào sử dụng, để mọi người ra vào được thông suốt cũng cần phái người đóng tại đây, hơn nữa trong lòng Mục Lương đã chọn được người rồi.

Cô gái tóc bạch kim lộ ra vẻ mặt đã hiểu.

- Đi thôi, chúng ta trở về.

Mục Lương ôm lấy vòng eo của cô gái tóc bạch kim, thi triển tám lần cực tốc bay trở về.

Ly Nguyệt nghiêng mặt đánh giá chung quanh, sương mù màu xám trong kênh Sương Mù đã bị xua tan, hình thành một con đường có đường kính đạt tới trăm mét.

Rầm…

Đột nhiên, một cái xúc tu thật lớn lao ra mặt nước, bắn thẳng về phía hai người.

- Điểm tiến hoá!

Hai tròng mắt Mục Lương sáng lên, anh ngừng động tác một chút, rồi nâng tay vỗ về phía trước.

Răng rắc…

Con ngươi của Ly Nguyệt nở to, không gian trước mặt trở nên vặn vẹo, xúc tu thật lớn trực tiếp bị cắt đứt một đoạn.

Tê tê tê …

Tiếng hô đầy phẫn nộ và đau đớn từ dưới nước truyền ra, xúc tu lại dùng sức lui về phía sau, nó muốn rời đi.

Mục Lương hừ lạnh một tiếng:

- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Anh buông cánh tay đang ôm cô gái tóc bạch kim ra, thân thể bay về phía trước, khí tức hàn băng khuếch tán ra ngoài, đem mặt biển đông lại, đồng thời thi triển Điều Khiển Nguyên Tố Nước, giam cầm thân thể hung thú.

Tê tê tê…

Hung thú dưới nước rít gào, nó càng ngày càng giận dữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận